Trời còn chưa sáng, Bắc Thành đã đổ xuống một trận mưa.
Tiếng mưa rơi tí tách tí tách, cùng với sấm chớp nổ vang trời, phiền đến người chẳng thể yên.
Lục Dĩ Ngưng đã bị đánh thức từ mấy tiếng trước, từ lúc rạng sáng khi tia chớp đầu tiên xẹt qua bầu trời đêm, đến tận lúc tiếng mưa hoàn toàn dừng lại.
Cô ngủ vốn không sâu giấc, hơn nữa điều kiện giấc ngủ còn kém đến tồi tệ, lăn qua lộn lại ba tiếng đồng hồ, đợi đến khi cơn mưa cuối cùng cũng tạnh thì lại có tiếng người bên ngoài đi lại nói chuyện tiếp tục vang lên.
Lục Dĩ Ngưng trở mình, lại trở mình.
Âm thanh từ bên ngoài ký túc xá nối tiếp nhau vang lên, cô duỗi tay tìm điện thoại, sau đó bật sáng màn hình.
Thứ bảy ngày 18 tháng 10, 6 giờ 47 phút sáng.
Mây đen vẫn chưa tản ra, bên ngoài một mảng trời xám xịt.
Trên màn hình di động, hơn mười tin nhắn chưa đọc, tất cả đều từ một dãy số xa lạ.
"Dĩ Ngưng, sao em không nghe điện thoại của anh?"
"Anh đến ký túc xá tìm em, chúng ta gặp mặt nói rõ ràng có được không?"
"....... Dĩ Ngưng, em sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc chứ?"
Không muốn nghe / Không được / Anh nằm mơ.
Mười mấy tin nhắn, Lục Dĩ Ngưng chỉ xem ba tin mới nhất.
Sau khi âm thầm trả lời anh ta trong lòng, cô đến đánh chữ nhắn lại cũng thấy lãng phí thời gian, mắt không thấy tâm không phiền dứt khoát kéo dãy số này vào black list.
Tính kiên nhẫn của cô cũng không tính là kém, sẽ không dễ gì mà làm loại chuyện như block người khác, đến ngay cả trước đó những trung tâm tiếp thị, tổ chức giảm béo gì đó thường xuyên gọi điện thoại cho cô cũng chưa từng được chiếm một vị trí nhỏ trong danh sách đen, mà hiện tại, hai dãy số thật vinh dự nằm lặng lẽ trong danh sách đen đều đến từ cùng một người đàn ông may mắn.
"Người đàn ông may mắn" kia tên là Bùi Tuyệt, là bạn trai từ ba tháng trước của Lục Dĩ Ngưng.
Bất quá mới ngày hôm qua, Bùi Tuyệt đã trở thành bạn trai cũ của cô.
Câu chuyện này là như nào đây?
Lục Dĩ Ngưng trở mình nằm thẳng trên giường, đôi mắt mở ra rồi nhắm lại, thật không biết nghĩ từ đâu mới được.
Cô nhìn chằm chằm trần nhà trong chốc lát, đến tận khi di động rung lên, có người gọi đến.
Tên người gọi đến : Khương Nại.
Ký túc xá là phòng bốn người, thứ bảy và chủ nhật không có tiết, có hai bạn nữ tối hôm qua đã về nhà, còn một người từ rất sớm đã chuẩn bị tốt ra ngoài cùng bạn trai anh anh em em rồi, hiện tại ký túc xá chỉ còn lại một mình cô, Lục Dĩ Ngưng cũng không cố tình đè nặng giọng nói, lấy điện thoại qua rồi ngồi dậy từ trên giường : "Nại Nại."
"Dậy chưa thế?"
"Vẫn chưa."
"Vẫn chưa?" Âm thanh Khương Nại đầu bên kia điện thoại cao lên một nốt, "Không phải cậu nói hôm nay muốn cùng anh ta đi học sao?"
Do ngủ không đủ giấc, đầu óc Lục Dĩ Ngưng có chút không kịp nhảy số, "Ai cơ?"
"Bạn trai của cậu chứ ai!"
Lục Dĩ Ngưng lúc này mới nhớ ra.
Vốn dĩ hôm nay là ngày kỷ niệm ba tháng cô cùng Bùi Tuyệt ở bên nhau, lén đến phòng học của Bùi Tuyệt rồi cho anh ta một sự ngạc nhiên cũng là chủ ý Khương Nại bày ra cho cô.
Đến nỗi bây giờ ------- cùng anh ta đi học?
Có thời gian làm việc này còn không bằng để cô chụp một bộ ảnh với một cái đầu heo 360 độ không góc chết.
"Không đi," Lục Dĩ Ngưng nhẹ nhẹ nghiến răng: "Chia tay rồi."
Đầu kia điện thoại nháy mắt yên tĩnh lại, nhưng chỉ không quá vài giây sau, tiếng Khương Nại lại cao lên, âm thanh rõ ràng khắc chế một chút hưng phấn: "Từ khi nào?"
"Hôm qua."
Chính xác mà nói, là 5 giờ chiều hôm qua.
Sinh viên năm nhất vừa huấn luyện quân sự xong mấy ngày, còn không tính là chính thức đi học, trùng hợp chiều thứ 6 không có tiết, Lục Dĩ Ngưng ngủ trưa tỉnh dậy, liền phá lệ đến Khoa Y gặp bạn trai mình một chút.
Sở dĩ nói phá lệ, là bởi vì Khoa Y và Khoa Mĩ Thuật thật sự cách nhau khá xa, Lục Dĩ Ngưng không biết lái xe, có thể nhảy lên được xe buýt hay không đều là phải xem vận mệnh, vì thế dù đã nhập học hơn nửa tháng, trừ lúc huấn luyện quân sự phải ra sân thể dục, cô thật sự chưa từng ra khỏi khu dạy học phía Tây, càng không cần nói đến Khoa Y ở tận góc phía Đông của khuôn viên phía Đông.
Lục Dĩ Ngưng cảm thấy mặt trời sắp lặn đến phía Tây rồi, cô đi bộ trong khuôn viên trường hơn nửa giờ, trên đường còn bị lạc một lần, khi đến được tòa nhà giải phẫu của Học viện Y thì đã qua 5 giờ chiều.
Tòa nhà giải phẫu cao sáu tầng, gần cửa ra vào tầng một đặt một cái bàn chờ cao cao, đều màu trắng, giống như một quầy thu ngân được đặt trong trung tâm khách sạn.
Dáng người Lục Dĩ Ngưng không lùn, nhưng khi ngồi xuống vẫn bị cái bàn che mất bảy tám phần.
Đợi trong chốc lát, tiếng mở cửa từ thang máy bên cạnh vang lên, theo sau là tiếng một nhóm nam nữ đang cười nói bước ra, Lục Dĩ Ngưng ngước lên, liếc mắt liền nhìn thấy Bùi Tuyệt một thân quần áo đen giữa một rừng áo thực nghiệm trắng, cùng với cô gái tóc dài đang đứng bên cạnh ôm lấy cánh tay Bùi Tuyệt.
Tuy Lục Dĩ Ngưng và Bùi Tuyệt ở bên nhau chưa lâu, nhưng thời gian quen biết thì lại không ngắn.
Bùi Tuyệt là học trưởng lớn hơn cô hai khóa, từ khi cô mới vào lớp 10 đã trong tối ngoài sáng đối tốt với cô, với cô muốn gì được nấy hỏi gì đáp nấy.
Con gái thật đúng là loài động vật sống bằng cảm tính, lại hay mềm lòng, đặc biệt là Lục Dĩ Ngưng.
Theo thẩm mỹ mà nói, từ đầu đến chân từ trong ra ngoài, Bùi Tuyệt chắc chắn không phải mẫu người mà Lục Dĩ Ngưng thích, nhưng cô chính là mềm lòng trước sự quan tâm tỉ mỉ, hỏi an ân cần của một người dịu dàng như anh ta.
Thời gian lâu dần, đến cục đá ít nhiều cũng sẽ nóng lên.
Mọi chuyện chính là phát sinh vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của Lục Dĩ Ngưng, Bùi Tuyệt biết cô không thích ngày mưa, anh ta đã tặng cô một chiếc ô nhỏ in hình Pikachu chỉ mấy chục tệ, lại chúc thêm mấy câu đại loại như:"Hi vọng về sau đều có thể vì em che mưa chắn gió", "Mong mỗi ngày đều là ngày nắng", giữa một đống những món quà xa xỉ nổi bật hơn hẳn.
Lục Dĩ Ngưng cũng không hiểu vì sao, giống như đầu óc trống rỗng nên đã đồng ý với anh ta.
Mà hiện tại, ở lối vào toàn nhà giải phẫu, mối tình đầu đã tặng cô chiếc ô mong cô một đời đều là ngày nắng, lại đang ở trước mặt mọi người cùng một cô gái khác ôm ôm ấp ấp.
Nói cách khác, cô bị cho đội mũ xanh rồi.
Sắc mặt Lục Dĩ Ngưng trầm xuống, mà cái người làm cô đội nón xanh kia biểu cảm cũng thật bất ngờ.
Đại khái là cảm thấy cô sẽ không thể nào đi hết hơn nửa khuôn viên trường đến Khoa Y tìm anh ta, Bùi Tuyệt đứng hình mất vài giấy mới kịp phản ứng, anh ta đeo một cặp kính không vành, nụ cười trên khuôn mặt văn nhã dần dần biến mất, sắc mặt từ trắng chuyển đỏ rồi lại trắng bệch, biểu tình cổ quái lại quỷ dị.
Không biết là do học y quá vất vả hay do nguyên nhân di truyền, Bùi Tuyệt rõ ràng so với các bạn nam cùng tuổi ít tóc hơn một chút, dưới ánh nắng cuối chiều nhẹ động, cảm giác như chỉ cần một ngọn gió thổi qua, một đầu tóc kia liền sẽ giống như hoa bồ công anh tung bay trong gió.
Lục Dĩ Ngưng khẽ nâng cằm, nhìn chằm chằm tóc anh ta một lúc, bỗng nhiên bật ra tiếng cười, sau đó thu hồi tầm mắt như chưa có việc gì xảy ra, xoay người ra khỏi tòa nhà giải phẫu.
5 phút sau tin nhắn của Bùi Tuyệt ầm ầm gửi đến: "Dĩ Ngưng, em nghe anh giải thích, anh với cô ấy chỉ là bạn học bình thường thôi!"
Lục Dĩ Ngưng không trực tiếp trả lời anh ta, cô tìm một bức ảnh chụp cận cảnh đôi mắt mình vừa chụp mấy ngày trước để nộp bài tập trong album ảnh, hỏi một đằng đáp một nẻo: "Đẹp không?"
Bùi Tuyệt bị vấn đề bất thình lình đến này hỏi đến không hiểu nổi tình hình, sửng sốt mấy vài giây, đột nhiên phản ứng lại đây có thể là cơ hội tốt để anh ta xoay chuyển càn khôn, nhanh chóng gõ hai từ trả lời: "Đẹp!"(*)
*Tiếng Trung là 好看 (2 từ)*
Đúng là rất đẹp.
Đôi mắt của cô gái trong ảnh trắng đen rõ ràng, đuôi mắt hơi cong, vòng cung xinh đẹp, giống như đôi mắt của chú nai con, trong vắt lại thanh triệt.
Lục Dĩ Ngưng: "Nhìn giống như bị mù sao?"
Bùi Tuyệt: "........"
-
Hai người cứ như vậy chi tay.
Ít nhất là Lục Dĩ Ngưng thấy vậy.
Tuy rằng cô không phải rất thích Bùi Tuyệt, loại chuyện như bị người khác cho đội nón xanh này, dù gì cũng sẽ làm người ta cảm thấy phẫn nộ và khó chịu.
Thực ra cũng không phải chưa từng có dấu hiệu gì, ví dụ như từ tuần trước, một bạn học nam đã mấy tháng không liên lạc đột nhiên gửi