Lục Dĩ Ngưng vốn muốn trả lời rằng "Hai ngày nữa sẽ gửi cho anh", đã đánh xong cả rồi lúc chuẩn bị gửi đi bên trái liền nhảy ra một tin nhắn như vậy.
Trọng điểm không phải ở ba từ kia, sinh động nhất vẫn là cái biểu tình đằng sau chữ kia.
Ngón tay Lục Dĩ Ngưng lơ lửng trên nút gửi đi mấy giây, sau đó lại lần lượt xóa đi từng từ một, chỉ trong nháy mắt cô đã lại bịa ra một lí do khác: 【Học trưởng, em không mang giấy để viết báo cáo.】
Đường Mộ Bạch: 【Không sao, cái này anh cũng mang rồi. 】
Có lẽ là cảm thấy không đủ, ngay sau đó anh lại gửi đến một biểu tình giống y hệt như câu trước.
Lục Dĩ Ngưng nháy mắt cảm thấy vô cùng mệt tim.
Một mặt cô đương nhiên muốn ở riêng với Đường Mộ Bạch hơn bất cứ ai, nhưng từ một phương diện khác mà nói, báo cáo thí nghiệm của Viện Y học cái thứ này đối với cô quá mức phức tạp, để cô viết còn không bằng để cô đi dạy lợn nái leo cây khéo còn nhanh hơn.
Lục Dĩ Ngưng ngồi tại chỗ nửa phút, không trả lời lại tin nhắn của Đường Mộ Bạch.
Buổi học đã kết thúc, lớp học vốn dĩ chỉ có mấy chục bạn học đã đi hết hơn nửa, liên tục có người đi qua bên cạnh cô, Lục Dĩ Ngưng do dự mấy giây giữa tiếp tục ở lại và đi ngay lập tức, vừa hạ quyết định quyết tâm cất sách đi, kết quả còn chưa đứng dậy, chàng trai ở hàng ghế trước đã đứng lên.
Dáng người anh rất cao, đứng trong phòng học vô cùng dễ thấy.
Lục Dĩ Ngưng thoáng nhìn bạn học nữ cách anh một lối đi vốn dĩ muốn rời khỏi nhưng lại lần nữa ngồi trở về, ngắn ngủi chỉ trong vài giây, ánh mắt nữ sinh kia thiên hồi bách chuyển không biết đã vượt qua bao nhiêu ngọn sóng.
Động tác cúi đầu tránh đi ánh mắt của Lục Dĩ Ngưng liền chậm mất nửa nhịp, người kia đã dừng ở lối đi bên cạnh cô, giây tiếp theo, Lục Dĩ Ngưng thoáng thấy anh đem sách thực nghiệm đặt lên bàn, sau đó là giấy viết báo cáo màu trắng, bàn tay anh rất đẹp, ngón tay anh ấn trên sách rồi đẩy sang bên cạnh, "Ngồi vào bên trong."
"....."
Giọng nói anh vừa vang lên bên tai Lục Dĩ Ngưng nháy mắt liền cảm thấy dạy lợn nái leo cây cũng không phải là không thể.
Cô giống như bị cuốn vào giữa một cơn lốc xoáy quỷ dị, vừa đau đớn vừa hạnh phúc, nhìn chằm chằm mấy dòng chữ ở mặt trên của giấy viết báo cáo, rất nghe lời mà dời sang bên cạnh một chỗ ngồi.
Đường Mộ Bạch ngồi xuống vị trí cô vừa ngồi, anh không căng thẳng và câu nệ như Lục Dĩ Ngưng, nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, đem điện thoại đặt lên bàn, ngữ khí rất tùy ý: "Viết đi."
"........."
Lục Dĩ Ngưng không nhúc nhích.
Đường Mộ Bạch liếc cô một cái, "Bút cũng không mang?"
Lục Dĩ Ngưng nắm chặt cây bút trong tay, căng da đầu viết họ tên học viện và chuyên ngành lên giấy viết báo cáo.
Được mấy từ, giữa các ngón tay cô đã ra đầy mồ hôi.
Nhưng lại không có cách nào khác, nếu đã mở ra cái đầu này thì cũng chỉ có thể một đường đi vào bóng tối, Lục Dĩ Ngưng thở ra một hơi, mở sách thực nghiệm ra.
Sau khi mở ra, cô lại không có động tĩnh nữa.
Phía trên từng từ từng từ ngữ chuyên ngành nối tiếp nhau, tên mỗi một loại thuốc còn đều trông na ná nhau, chủ yếu nhất chính là... Lục Dĩ Ngưng quên mất cô thay Khương Nại làm là cái thí nghiệm nào rồi.
Cô liền nhìn chằm chằm vào thí nghiệm đầu tiên, nhìn xuống từng hàng từng hàng một, vô luận như thế nào cũng không hạ nổi bút.
Đường Mộ Bạch ngồi bên cạnh cô, chỉ cần nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy nửa mặt nhìn nghiêng của cô, không biết từ lúc nào đèn trong phòng học đã được bật lên, ánh đèn rực rỡ chiếu lên khuôn mặt cô, trắng trong sạch sẽ, để lại trên má phải một cái bóng sắc nét.
Một khuôn mặt rất xinh đẹp làm người ta thấy thích.
Có lẽ là bị cái báo cáo thực nghiệm này hành hạ đến sứt đầu mẻ trán, lông mày cô nhíu chặt, từng vòng nhẹ cắt lên đầu bút.
Khóe miệng Đường Mộ Bạch cong lên, "Xuy" một tiếng bật cười.
Sách thực nghiệm là sách anh thường dùng, hoàn toàn không giống với của Khương Nại, giấy viết báo cáo cũng là anh mang đến vốn muốn viết thí nghiệm của chính mình, chẳng qua là anh nhất thời nổi lên ý này, dù sao Lục Dĩ Ngưng cũng không nhìn ra sách có đúng hay không, tùy anh muốn làm cái gì cũng đều được.
Lục Dĩ Ngưng cũng thật sự không nhìn ra sách có đúng hay không, cô cắn bút nửa ngày kết quả một từ cũng không viết được, thay vào đó bụng lại không biết cố gắng mà kêu lên một tiếng.
Cô mím môi, quay đầu liếc trộm Đường Mộ Bạch một cái: "Học trưởng, anh không đi ăn cơm à?"
Đường Mộ Bạch nhướn mày, "Đợi em viết xong rồi ăn."
Lục Dĩ Ngưng: "........"
Vậy thì sợ rằng anh cả đời này đều không được ăn cơm nữa rồi.
Lục Dĩ Ngưng xác thực là đói rồi.
Cô lại thực sự không thể viết được, tiếp tục kéo dài thêm nữa cô đại khái sẽ đói chết trước cả Đường Mộ Bạch, cô buông bút xuống sau đó lại quay đầu nhìn đến người bên cạnh: "Học trưởng...."
Đường Mộ Bạch nhìn sang, ánh mắt anh thanh triệt trong veo, chính là cân nhắc hơn nửa phút, Lục Dĩ Ngưng nâng cao tinh thần nói: "Em không biết viết."
Dừng một chút, cô thành thật nói ra: "Em cũng không phải học Viện y học."
Đường Mộ Bạch không nói gì.
Lúc này những người dư lại trong lớp học đã không còn nhiều lắm, trừ hai người bọn họ ra cũng chỉ còn có bạn học nữ kia cứ cách mấy giây lại phải nhìn về hướng này một lần, yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Sau khi Lục Dĩ Ngưng nói xong câu này liền nín thở ngưng thần đợi câu trả lời của anh.
Một lúc sau Đường Mộ Bạch mới "Ồ" một tiếng.
Lục Dĩ Ngưng: "..... Hết rồi?"
Đường Mộ Bạch nâng cằm một chút, "Hết rồi."
Giọng nói rơi xuống, tay anh đưa ra lấy lại sách cùng giấy viết báo cáo trước mặt Lục Dĩ Ngưng, sau đó đứng dậy: "Đi ăn cơm đi."
Vừa rồi anh đã nghe thấy tiếng bụng Lục Dĩ Ngưng kêu, tuy rằng cũng chỉ một tiếng như vậy, âm thanh cũng không lớn.
Lục Dĩ Ngưng còn chưa kịp phản ứng lại nhưng dư quang liếc thấy tầm mắt anh cơ hồ cố ý vô ý mà rơi xuống bụng cô một giây, tai cô nóng bừng lên, người kia không hề nhìn cô nữa, quay người ra khỏi phòng học từ cửa sau.
Chưa được vài giây, sau lưng lại có giọng nói truyền đến: "Đúng rồi tiểu học muội."
Lục Dĩ Ngưng quay đầu.
Người nọ dáng cao chân dài, nghiêng nghiêng tựa vào cửa ra vào, khóe môi câu lên, lộ ra mấy cái răng trắng nhỏ san sát nhau: "Sách là của anh đó."
Lục Dĩ Ngưng: "........"
Cô nghĩ thầm, bản thân quả nhiên là một song tiêu đảng, thái độ đối đãi với Khương Nại và Đường Mộ Bạch hoàn toàn không giống nhau.
Nếu là người trước như thế này, vậy cô ấy khẳng định đã biến mất từ lâu rồi.
Nhưng sau khi đổi thành người sau, vậy liền hoàn toàn không vấn đề, không chỉ không có vấn đề cô thậm chí còn đang nghĩ, nếu như sớm biết rằng đó là sách của Đường Mộ Bạch thì vừa rồi cô đã sờ nhiều hơn một chút rồi.
Chạm vào cuốn sách mà anh đã từng chạm qua, tốt xấu gì cũng tính là gián tiếp tiếp xúc rồi nha!
----
Sau khi về ký túc xá Đường Mộ Bạch mới chợt nhớ ra giấy viết báo cáo thí nghiệm đã bị Lục Dĩ Ngưng viết tên lên.
Tuy rằng trong viện không phát nhiều giấy viết báo cáo nhưng vẫn tính là đủ dùng, sai một hai lần vẫn hoàn toàn có thể chấp nhận được, hoặc có thể dùng một phương pháp khác, những từ viết sai có thể dùng băng dính dán một chút, cũng có thể dính sạch sẽ. [?]
[?] 写错的字用胶带粘一下,也能粘干净
Đường Mộ Bạch lấy một tờ giấy viết báo cáo mới ra, khi vừa chuẩn bị viết lên, vừa ngước mắt lại thoáng nhìn thấy tờ giấy viết báo cáo vốn dĩ đã trở thành