Vì thế Lục Dĩ Ngưng liền như vậy nắm được hành tung của Đường Mộ Bạch.
Cũng giống như Đường Mộ Bạch, những thứ liên quan đến anh Lục Dĩ Ngưng đều không dám đi hỏi anh cô, Lục Cảnh Hành vốn dĩ đã đem hai người bọn họ liệt vào dạng đối tượng cần bảo vệ và cách ly trọng điểm, đi hỏi anh thì có khác gì tự đâm đầu vào họng súng đâu.
Lúc trước khi mới tỏ tình, thậm chí Lục Dĩ Ngưng còn sợ rằng Đường Mộ Bạch sẽ đem chuyện này kể cho Lục Cảnh Hành, vậy nên lần này đến núi Trường Bạch cũng một phần là vì trốn đi tìm thanh nhàn.
Có điều sau lại thấy mỗi lần khi Lục Cảnh Hành gọi điện thoại cho cô, ngoại trừ quan tâm cô có ăn no mặc ấm hay không thì căn bản không hề nhắc đến tên Đường Mộ Bạch, lúc này Lục Dĩ Ngưng mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Chỉ là đáng tiếc, dù đã biết rằng Đường Mộ Bạch vẫn còn ở trong trường nhưng Lục Dĩ Ngưng vẫn không có cách nào lập tức bay về.
Bởi vì trước kỳ nghỉ đông, đến đặt vé máy bay cũng đã không phải chuyện dễ dàng, chưa kể lần này Lục Dĩ Ngưng đến đây trên người còn mang theo nhiệm vụ, khi nào núi Trường Bạch còn chưa có tuyết khi đó cô liền không thể trở về.
Mặc dù đi từ Bắc Thành đến đây rất thuận tiện nhưng thời tiết lạnh như vậy, lăn lộn một lần rốt cuộc vẫn là rất tốn sức, Lục Dĩ Ngưng thực sự không cam lòng mà lướt nhìn dự báo thời tiết từng ngày từng ngày một.
Ba ngày sau tuyết sẽ rơi.
Lục Dĩ Ngưng buông điện thoại xuống, bắt đầu chờ mong vào trận tuyết ba ngày sau.
Khoa học và công nghệ của thế kỷ 21 rất phát triển, ba ngày sau núi Trường Bạch quả nhiên rơi xuống một trận tuyết.
Bắt đầu từ 7 giờ sáng, đến tận buổi chiều vẫn chưa dừng lại.
Tuyết rơi mịt mù, cả thế giới tựa như đang chìm vào một màu trắng xóa.
Khung cảnh tuyết rơi ở đây nổi tiếng vì vẻ đẹp của nó, vậy nên ngay cả khi nhiệt độ ngoài trời lạnh đến âm hai mươi mấy độ thì vẫn luôn có không ít khách du lịch chạy ra ngắm tuyết.
Lục Dĩ Ngưng mặc rất nhiều áo nhưng vẫn không thể chống lại sự xâm nhập của cái lạnh, những đốt ngón tay trên bàn tay đều đã bị lạnh đến đỏ lên, trên lông mi tựa hồ cũng đã kết thành băng sương, đến hô hấp cô cũng đều không dám thở quá mạnh, cả người đều cực kỳ cẩn thận, chỉ bò đến sườn núi cũng đã tiêu tốn mất gần nửa ngày.
Đến giữa trưa dù vừa lạnh lại vừa đói, cô cũng không có tâm trí ăn gì, nửa ngồi xổm bên cạnh một tảng đá ở giữa sườn núi, cong eo cúi người, cầm máy ảnh lên hướng đến đỉnh núi và chụp.
Tìm nửa ngày vẫn không tìm được đúng góc độ, cô lại nghiêng về phía trước, cuối cùng dứt khoát trực tiếp nằm thẳng xuống mặt đất.
Có rất nhiều du khách ở xung quanh, tiếng thì thầm nghị luận của vài người như có như không truyền đến tai cô----
"Ai, tiểu cô nương này liều đến như vậy sao?"
"Không phải là.... Thất tình rồi đến tìm kích thích chứ?"
"Trời lạnh như vậy, không phải chỗ này bị đông hỏng rồi chứ?"
Lục Dĩ Ngưng không cần ngẩng đầu cũng biết người kia khẳng định đang tự chỉ vào đầu mình, cô cũng không có thời gian rảnh để ý những điều này, chỉ chuyên tâm tìm góc chụp và điều chỉnh khẩu độ máy ảnh.
Việc chụp ảnh còn khó hơn chút so với suy nghĩ của cô.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống Lục Dĩ Ngưng mới về đến khách sạn, đem mấy trăm bức ảnh từ máy ảnh chuyển sang máy tính, sau đó chọn ra mấy tấm có hiểu quả tốt nhất, sau đó lại mở Photoshop ra, đem từng người trên đó lần lượt xóa hết đi.
Lăn lộn suốt một ngày, cũng may kết quả cuối cùng vẫn làm người ta cực kỳ hài lòng.
Lục Dĩ Ngưng tự mình thưởng thức tác phẩm cuối cùng trong mười phút, sau đó gửi qua cho Đường Mộ Bạch: 【Học trưởng, có đẹp không? 】
Vài phút sau Đường Mộ Bạch mới trả lời: 【Đẹp. 】
Lục Dĩ Ngưng: 【Em mất cả ngày nay mới chụp được đó. 】
Cô không nói đến quá trình phức tạp và khó khăn như thế nào, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ mà gửi đi một câu như vậy.
Đường Mộ Bạch : 【Lạnh không? 】
Lục Dĩ Ngưng: 【Vẫn ổn. 】
Đường Mộ Bạch: 【Nhớ uống nhiều nước nóng. 】
Lục Dĩ Ngưng im lặng.
Ngón trỏ cô ấn từng cái lên con chuột, những bức ảnh trên máy tính cũng lần lượt lướt qua từng tấm một, ảnh chụp bên trong không ít, toàn bộ đều là những nơi cô đã đến kể từ sau khi tốt nghiệp cao trung, có núi sông Lạc Dương, còn có ngày nắng ở Tây Tạng, Lục Dĩ Ngưng lại lấy mấy tấm ảnh đẹp nhất trong đó gửi qua cho Đường Mộ Bạch.
Một sinh viên ngành Y như Đường Mộ Bạch tuy rằng đối với những thứ này không hẳn là dốt đặc cán mai nhưng cũng không phải quá hiểu biết, sau khi nhìn thấy ảnh chụp, trừ hai từ "Đẹp" ra thì anh cũng chẳng thể nghĩ được cái gì khác.
Anh xem đi xem lại mấy bức ảnh vài lần rồi gõ một dòng chữ: 【Sao tự nhiên lại gửi anh mấy