Lục Dĩ Ngưng cũng không phải một kẻ háo sắc dung tục, hơn nữa từ nhỏ đã sống trong cái vòng tròn phú nhị đại này, tinh xảo quý giá tựa như những chú dê trên thảo nguyên, không phải loài động vật quý hiếm gì.
Thanh tú có, xinh đẹp cũng có.
Đủ loại mỹ thiếu niên, trong cái vòng này của bọn họ muốn gì cũng đều có.
Nhưng Đường Mộ Bạch không giống những người khác, trên mặt chàng trai tựa hồ viết mấy chữ "Nhanh tới hôn anh" rất lớn, không có lúc nào không hấp dẫn cô.
Lục Dĩ Ngưng liếm khóe môi, dùng dức nuốt một ngụm nước bọt.
Một lúc lâu, sau khi làm xong một cuộc đấu tranh tư tưởng vừa dài vừa gian nan, cô vẫn là nản lòng thoái chí mà lựa chọn người sau.
Hôn thì chắc chắn là không dám làm rồi, Lục Dĩ Ngưng chính là một điển hình của có gan nghĩ mà không có gan làm, khi khoảng cách với người nọ chỉ còn hơn mười centimet, cô liền không dám tiếp tục tiến về phía trước nữa.
Hai người đã ở rất gần nhau, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng đan xen, Lục Dĩ Ngưng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt này gần nửa phút sau đó đưa tay ra, ở hư không cách khuôn mặt chàng trai vài centimet mô tả một lần.
Từ lông mày đến sống mũi, rồi lại đến đôi môi với độ cong xinh đẹp phía dưới.
Làn da anh trắng hơn một chút so với các chàng trai bình thường, dưới ánh đèn vàng ấm áp khuôn mặt anh trong trẻo lại nhu hòa, đôi mắt khi nhắm hơi hơi cong, lông mi rũ xuống rất đen cũng rất dài.
Quả đúng là người cô thích, thực sự rất đẹp trai nha.
Lục Dĩ Ngưng khẽ thở dài rồi thu tay về, cô vốn dĩ muốn nhân lúc Đường Mộ Bạch vẫn chưa tỉnh mà lén chuồn ra ngoài, kết quả vừa định đứng lên, liền vì hai chân bị tê do ngồi xổm quá lâu nên không chống đỡ được mà trực tiếp ngồi trở về trên đất.
Tuy rằng trên sàn phòng cho khách có trải thảm nhưng cũng không được dày lắm, hơn nữa động tác ngã ngồi xuống của Lục Dĩ Ngưng không hề nhỏ, vì vậy "Đăng" một cái, phát ra một âm thanh chói tai.
Mông của Lục Dĩ Ngưng không hề cảm thấy đau nhưng cô chỉ sợ Đường Mộ Bạch sẽ bị tiếng động này đánh thức, ngay cả tiếng kinh hô cũng không dám phát ra dù chỉ một chút, gắt gao mà bưng kín miệng mình.
Nâng mắt lên nhìn một chút, đôi mắt người nọ vẫn nhắm nghiền.
Lục Dĩ Ngưng nhẹ nhàng thở ra, nhưng ngay sau đó cô liền nhìn thấy người nọ nhẹ nhíu mày, chỉ là một động tác nhỏ, biên độ cũng không lớn.
Nhưng dù chỉ là vậy cũng đã khiến cô hoảng sợ không nhẹ.
Lục Dĩ Ngưng cảm thấy nếu mình còn tiếp tục ở lại trong căn phòng này thì khả năng sẽ đột nhiên bị bệnh tim mất.
Để tránh tình huống vừa rồi tái diễn, cô thậm chí còn bắt đầu nảy sinh ra ý tưởng bò ra khỏi cửa, kết quả còn chưa kịp thực hiện, tựa như người đẹp ngủ trong rừng chuyển giới đã mở mắt ra.
Tầm mắt Lục Dĩ Ngưng vẫn chưa kịp rời đi, cứ như vậy va chạm với ánh mắt của anh. Cô thực sự có tật giật mình, đôi mắt mở to, đôi môi vì mím quá chặt nên có chút trắng bệch, nhưng khuôn mặt lại bắt đầu đỏ lên.
Toang rồi, chuyện này còn nghiêm trọng hơn ngủ trong lớp bị thầy cô bắt được rất nhiều.
Lúc này Lục Dĩ Ngưng chỉ hận mình không phải là một chú chuột đào đất, không có cách nào độn thổ để trốn đi.
Ngay lúc đang không biết phải làm thế nào, Đường Mộ Bạch nhẹ nheo mắt, nhẹ nhàng từ tốn hỏi một câu: "Em đang làm gì vậy?"
"........"
Lục Dĩ Ngưng sợ ngây người.
Trong tiểu thuyết sau khi nữ chính hôn trộm nam chính, nam chính lúc ấy rõ ràng chẳng biết một cái gì mà phải rất nhiều năm sau mới phát hiện ra, tại sao đến lượt cô lại hoàn toàn khác rồi?
Loại chuyện như bị đương sự bắt gặp này thật sự làm người ta lúng túng đến không thở nổi.
Cố tì Znh Lục Dĩ Ngưng lại còn là một người rất dễ nghĩ nhiều, Đường Mộ Bạch chỉ nói một câu như vậy trong đầu cô cũng đã hiện ra một vạn loại ý nghĩ trong đầu anh.
Cô vội vàng cúi đầu không dám lên tiếng tựa như một đứa trẻ mắc lỗi ở trường mẫu giáo vậy.
Đường Mộ Bạch ngủ không lâu lắm, còn chưa tới một tiếng đồng hồ, nhưng lúc này cũng đã gần như tỉnh táo.
Cô gái trước mặt mi mắt rũ xuống, hơi thở nhẹ đến gần như không nghe thấy, thoạt nhìn thực dịu dàng lại ngoan ngoãn.
Cô nam quả nữ ở chung một phòng, hơn nữa "cô nam" này vừa rồi còn đang ngủ say, "quả nữ" muốn làm gì, trong lòng anh rõ hơn ai hết.
Người theo đuổi Đường Mộ Bạch không ít, nhưng anh vẫn là lần đầu tiên gặp được kiểu này.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ rất rụt rè nhưng sau lưng thế mà lại còn có loại ý tưởng không an phận này với anh.
Càng đáng sợ hơn là, anh thế nhưng lại không hề phản cảm chút nào với loại hành vi như vậy của cô.
Hơn nữa không chỉ không phản cảm mà còn có một chút gì đó chờ mong như có như không.
Đường Mộ Bạch nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, Lục Dĩ Ngưng vẫn là một bộ biểu cảm đó, vẫn không hề nhúc nhích tựa như đã bị người khác điểm huyệt.
Đường Mộ Bạch: "Sao lại không nói lời nào?"
Lục Dĩ Ngưng cuối cùng cũng lên tiếng: "Không biết nói gì..."
Đường Mộ Bạch suýt nữa thì bị cô chọc cười, khóe môi giương lên một chút rồi lại nhẹ nhàng mím lại, "Vừa nãy em, có phải hay không-----"
"Em không phải, em không có!"
Lần này cô lại phủ nhận rất nhanh, ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo sáng ngời, tựa như đang nói sự thật vậy.
Điều hòa trong phòng để nhiệt độ không thấp, trên người anh lại đang đắp chăn, Đường Mộ Bạch nhìn chằm chằm vào mắt cô vài giây sau đó rời xuống, rơi trên đôi đôi môi đỏ hồng phiếm ánh nước của cô, không hiểu tại sao, anh đột nhiên bắt đầu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Anh đưa tay lên vuốt nhẹ khóe môi, hầu kết khẽ nuốt, ngay một giây ấy, trong đầu anh cũng nảy ra một vấn đề.
Vấn đề giống y hệt như Lục Dĩ Ngưng vừa rồi nghĩ đến.
Hôn hay không hôn, đây thật sự là một vấn đề lớn.
Nhưng chẳng bao lâu sau hiện thực đã nói cho họ biết, những thứ này trong mắt Lục Cảnh Hành căn bản chẳng phải chuyện to tát gì.
Giây tiếp theo, cửa phòng bị người khác mở ra, giọng nói của Lục Cảnh Hành truyền tới từ ngoài cửa: "Tiểu Bạch cậu dậy chưa, nên ăn cơm...."
Lục Dĩ Ngưng phản ứng rất nhanh, lập tức lùi về phía tủ đầu giường sau lưng tựa như bị điện giật, kéo dãn khoảng cách với Đường Mộ Bạch.
Lục Cảnh Hành nhíu mày, tầm mắt dịch chuyển qua lại giữa hai người bọn họ.
Tuy rằng anh đã yên tâm với Đường Mộ Bạch, nhưng em gái mình xuất hiện ở trong phòng một