Nghi Gia Nghi Thất

Hôn thêm cái nữa


trước sau

Giọng nói rơi xuống, sự kích động và hưng phấn của Lục Dĩ Ngưng khi lần đầu được Đường Mộ Bạch chủ động nắm tay nháy mắt giảm đi hẳn vài độ, da đầu cô bắt đầu có chút tê dại, âm thanh phát ra cũng rất nhẹ: "Vẫn chưa tra...."
Tuy rằng mấy ngày nay cô vẫn luôn nỗ lực học bù Toán cao cấp nhưng rốt cuộc Lục Dĩ Ngưng vẫn có một sự hiểu biết rất rõ ràng về bản thân mình, lần này cuối cùng có thể qua hay không vẫn còn là một vấn đề chưa thể biết được.
Cô nói rồi lấy điện thoại từ trong túi ra, mở khóa sau đó bấm vào trình duyệt.
Dùng một tay gõ chữ trên điện thoại không được thuận tiện lắm, nhưng khó khăn lắm Đường Mộ Bạch mới chủ động được một lần, cô đương nhiên không thể nào buông tha cơ hội này, kể cả có hành động bất tiện hơn đi chăng nữa, cô cũng sẽ không rút tay ra khỏi tay anh.
Trên trình duyệt, chỉ là đánh vài từ "Hệ thống giáo vụ Đại học B" thôi mà Lục Dĩ Ngưng cũng phải mất đến gần nửa phút.
Đường Mộ Bạch rũ mắt liếc nhìn cô một cái, biểu cảm mừng thầm lại mang theo rối rắm và khẩn trương của cô gái hoàn toàn rơi hết vào trong mắt anh, khóe môi anh vô thức cong lên, trả lời Phó Uẩn ở đầu bên kia điện thoại: "Vừa xong buổi tự học, đang về ký túc xá ạ."
Tiếng anh hỏi Lục Dĩ Ngưng câu vừa rồi không lớn nên Phó Uẩn cũng không chú ý đến, chỉ thuận miệng hỏi một câu: "Có phải có người ở bên cạnh con không?"
"Ừm."
"Con trai hay con gái?"
"Con gái."
Rốt cuộc cũng là con trai mình hoài thai mười tháng sinh ra, Phó Uẩn vẫn hiểu biết về anh rõ hơn bất kỳ ai khác.
Mặc dù Đường Mộ Bạch không lúc nào khiến bọn họ bớt lo, bạn gái cứ người nọ nối tiếp người kia thay đổi từng người một, nhưng bên cạnh rất ít khi xuất hiện người con gái khác ngoại trừ bạn gái ra, Phó Uẩn cau mày, "Văn Tĩnh sao?"
Đường gia và Văn gia ở trong cùng một tiểu khu, hai đứa trẻ đều trưởng thành dưới mắt bà, trước kia khi Đường Mộ Bạch và Văn Tĩnh vẫn còn học tiểu học, Phó Uẩn còn mất công lo lắng hai người họ sẽ yêu sớm, kết quả ai mà biết được giờ đã lên đến đại học rồi, bạn gái Đường Mộ Bạch đổi đến hai bàn tay rồi, vẫn chưa đến lượt Văn Tĩnh, Phó Uẩn cũng không biết mình nên phát sầu hay là mất mát nữa, vừa muốn bảo anh chú ý một chút liền đã nghe thấy con trai nhà mình rất dứt khoát mà phủ nhận: "Không phải ạ."
Phó Uẩn hiểu ra: "Lại quen bạn gái mới rồi à?"
"Dạ."
Phó Uẩn trầm mặc.
Đại khái qua tầm hai ba phút sau, bà còn chẳng thèm hỏi người ấy là ai đã trực tiếp tắt máy.
Dù sao có là ai cũng chẳng quan trọng, sớm muộn gì thì cũng sẽ chia tay thôi.
Còn đầu bên này điện thoại, cơ hồ gần như cùng lúc Phó Uẩn cúp máy, kết quả thi của Lục Dĩ Ngưng trên màn hình điện thoại cũng vừa lúc load xong.
Vì trình duyệt trên máy tính và trên điện thoại không giống nhau, khi vừa mới load xong chữ trên đó nhỏ đến cơ hồ không thể nhìn rõ được.
Dù sao cũng liên quan đến một chuyện cực kỳ lớn đó là chính mình đến năm hai có còn phải học lại Toán cao cấp nữa hay không, Lục Dĩ Ngưng không dám phóng to ra xem, sau khi hít sâu một hơi cũng đã thả lỏng hơn một chút, vừa muốn phóng to lên, một bàn tay liền vươn ra từ bên cạnh, trực tiếp lấy điện thoải khỏi tay cô.
Không nhìn thấy kết quả, Lục Dĩ Ngưng ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Hai bàn tay cô đều toát ra một tầng mồ hôi mỏng, thời điểm như vậy, cô cũng chẳng còn để ý mình có hay không sẽ lây bệnh sang cho Đường Mộ Bạch nữa, cơ thể vô thức nghiêng về phía anh, một bàn tay trống còn lại cũng vươn tới, ôm lấy cánh tay Đường Mộ Bạch rồi lắc nhẹ: "Tiểu Bạch, anh xem hộ em đi."
Cơ thể cô gái rất thơm, tựa như một quả quít biết đi vậy, Đường Mộ Bạch cũng không cảm thấy có gì không thể thích ứng, hai ngón tay phóng to màn hình, sau đó cúi đầu nhìn qua kết quả.
Nửa phút sau, không có động tĩnh gì hết.
Lục Dĩ Ngưng càng lo lắng hơn: "Qua...... Qua chưa vậy?"
Đường Mộ Bạch tắt màn hình điện thoại, một mặt biểu cảm tiếc nuối một cách nghiêm túc: "Hơn lần trước 17 điểm."
..... Vậy không phải là 59 điểm sao?
Khóe miệng Lục Dĩ Ngưng cong xuống, chỉ ngắn ngủi trong vòng hai giây, vành mắt cô đã đỏ lên.
Không phải vì cô cảm thấy ủy khuất, hoàn toàn là vì cô và Toán cao cấp cái thứ này thực sự bát tự không hợp, chỉ một học kỳ cũng đã đem cô giày vò quá sức lắm rồi, nếu lại thêm một học kỳ nữa..... Hậu quả có lẽ không thể tưởng tượng được.
Nhưng chuyện càng khủng khiếp hơn, có thể là không chỉ học lại một học kỳ.
Hai học kỳ, ba học kỳ....... Đến tận năm cuối, cô chỉ vì Toán cao cấp mà không lấy được bằng tốt nghiệp cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
Lục Dĩ Ngưng thậm chí đã tưởng tượng ra mấy năm xa xôi sắp tới, khóe môi cô mím chặt, đuôi mắt rũ xuống, không muốn nói cái gì nữa.
"Em tự mình xem đi."
Lục Dĩ Ngưng cũng không phải loại người không đến tận Hoàng hà thì chưa chết tâm(*), hơn nữa những lời Đường Mộ Bạch nói cô cơ bản đều tin tưởng vô điều kiện, tâm trạng cô không tốt, uể oải muốn lấy điện thoại từ trong tay anh, kết quả vừa đưa tay qua chạm đến đầu ngón tay anh, người nọ liền siết chặt các ngón tay, giữ lấy điện thoại rồi nhấc cánh tay lên.
(*) chưa đến cuối cùng thì chưa chịu bỏ cuộc
Giây tiếp theo, Lục Dĩ Ngưng còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người ta giữ eo ôm lên cao vài centimet.
Lục Dĩ Ngưng vẫn chưa hề có chuẩn bị gì, nhịp tim chậm lại một nhịp, đôi mắt khẽ mở to ra, khi cô đang ở trong một trạng thái hoàn toàn mông lung, chàng trai cúi đầu xuống rồi nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô.
Một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, thuần khiết đến nỗi không giống tác phong của anh.
...........
Lục Dĩ Ngưng càng phát ngốc hơn.
Lúc này Đường Mộ Bạch mới thả cô xuống, có điều tay vẫn để trên eo cô chưa thu lại.
Lục Dĩ Ngưng giơ tay lên, không thể tin được mà sờ sờ khóe môi, "Em thi lại không qua mà...."
"Qua rồi," Đường Mộ Bạch buông cô ra, liếm nhẹ khóe miệng, "60."
"Không đúng nha."
Rõ ràng lần trước cô thi được 42 điểm, thêm 17 điểm nữa, không phải vừa chuẩn chạm vạch trượt môn sao?
Thấy một bộ biểu tình "Tuy em học toán không giỏi nhưng anh cũng đừng coi em là kẻ ngốc" của Lục Dĩ Ngưng, Đường Mộ Bạch nghiêng đầu nhìn cô một cái, chủ động giải thích: "Không phải em nói vốn dĩ có thể thi được 43 điểm sao?"
"........"
Có thể là do bản chất của

con người, tát một cái rồi mới cho một trái táo luôn luôn được lòng người hơn là trực tiếp cho một trái táo, Lục Dĩ Ngưng biết mình đã vượt qua được giới hạn của bản thân, lại thêm sau khi hôn được Đường Mộ Bạch, ý cười trên khóe môi cô giương lên, nửa ngày vẫn chưa hạ xuống.
Đương nhiên, có lẽ là nguyên nhân thứ hai chiếm phần đa.
Trên đường trở về ký túc xá, Lục Dĩ Ngưng đưa tay lên sờ khóe miệng bảy lần, cắn nhẹ môi dưới ba lần.
Cũng chẳng cần quá nhiều từ ngữ để hình dung tâm trạng cô lúc này, chỉ một từ vui vẻ là quá đủ rồi.
Vui đến mức muốn bùng nổ luôn.
Mười phút sau, hai người về đến cổng ký túc xá nữ.
Trời đêm đầu xuân vẫn còn lạnh, lúc này thời gian cũng không còn sớm nữa, dưới sân ký túc xá cũng không có bao nhiêu người.
Lục Dĩ Ngưng thả chậm bước chân, rồi lại chậm hơn nữa, từ cổng vào đến tòa ký túc cô ở, khoảng cách mấy chục mét bị cô cố tình kéo dài đến năm phút đồng hồ.
Đường Mộ Bạch cũng không hối thúc cô, cô đi chậm, anh cũng liền thả chậm tốc độ đi bên cạnh cô.
Nhưng cho dù có chậm hơn đi chăng nữa thì cũng sẽ phải đến điểm đích, sau khi đến cửa, Lục Dĩ Ngưng lại không muốn đi vào, cô vẫn kéo lấy tay Đường Mộ Bạch, cúi thấp đầu nhìn chằm chằm xuống chân rồi nhỏ giọng nói một câu: "Tiểu Bạch..."
"Sao thế?"
Bàn tay cô bị Đường Mộ Bạch nắm kia vẫn luôn lộ ra bên ngoài, nhưng lúc này cô cũng không thấy lạnh, chỉ cảm thấy có một cỗ nhiệt nóng từ tận đáy lòng dâng lên, sau đó lan ra khắp mọi nơi trên cơ thể.
Mũi giày Lục Dĩ Ngưng dẫm nhẹ lên mặt đất một cái, có chút được một tấc lại muốn tiến một thước mà nói thêm một câu: "Có thể hôn thêm một cái nữa không?"
Cảnh tượng yêu đương cùng với Đường Mộ Bạch thực ra không giống lắm so với những gì cô tưởng tượng, hoặc có thể nói, là hoàn toàn tương phản.
Vốn dĩ theo những gì nghe được từ miệng của Lục Cảnh Hành và Tạ Khôn trước kia, Lục Dĩ Ngưng còn nghĩ rằng ở bên anh chưa được bao lâu liền sẽ bị anh lừa gạt ôm ôm hôn hôn các thể loại, nghiêm trọng hơn một chút còn có thể trực tiếp bị anh lừa lên giường; nhưng thực sự ở bên nhau rồi, cô không những không được trải nghiệm những thứ trên mà phần lớn những hành vi thân mật còn đều là do Lục Dĩ Ngưng tự chủ động.
Anh giống như một hòa thượng thanh tâm quả dục, còn Lục Dĩ Ngưng thì biến thành một con sói đói suốt ngày tìm cơ hội bắt lấy con mồi.
Thực ra Lục Dĩ Ngưng cũng có một chút chút vui vẻ.
Dù sao từ biểu hiện của Đường Mộ Bạch cũng có thể thấy được, có lẽ anh cũng không quá chủ động với những người bạn gái cũ trước kia.
Chỉ cần nghĩ không thôi cũng đã cảm thấy rất vui rồi.
Độ cong khóe môi Lục Dĩ Ngưng càng lớn hơn, thấy Đường Mộ Bạch không trả lời, cô lại giơ ra một ngón tay trước mặt anh, "Chỉ một cái thôi mà."
"Không thể."
"Tại sao lại không?"
"Không muốn lắm."
Lục Dĩ Ngưng mếu máo, "Em là bạn gái anh đó...."
"Kể cả em có là vợ anh nhưng nếu anh không muốn, em cưỡng bách anh cũng vẫn là bất hợp pháp, hiểu chưa?"
"......"
"Vào đi ngủ đi."
Đường Mộ Bạch nói xong rồi quay người đi về.
Lục Dĩ Ngưng cảm thấy mình cực kỳ tủi thân, cứ như vậy đứng im tại chỗ không động đậy.
Đường Mộ Bạch đi được gần ba mét vẫn không nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng bước chân, bước chân anh dừng lại, sau khi đứng im hai giây, anh đột nhiên quay người quay trở lại, cúi đầu rồi in lên môi Lục Dĩ Ngưng.
Hơi thở hai người rất gần nhau, Lục Dĩ Ngưng cảm giác được anh hơi nghiêng đầu, sau đó nhẹ nhàng cắn lên khóe môi cô, "Được rồi, có thể về đi ngủ rồi đó."
Lục Dĩ Ngưng tựa như một đứa trẻ trẻ chiếm được kẹo ăn, tâm trạng tốt không chỉ tiếp tục mà thậm chí còn đậm hơn trước đó.
Sau khi về đến phòng ký túc khóe miệng cô còn đang cong lên, vừa đóng cửa lại, tiếng chuông điện thoại liền vang lên.
Lục Hân Dung gọi đến, vì thời gian cũng đã muộn rồi nên bà cũng không phí lời vô ích: "Tiểu Nghi, có chuyện cô muốn nói với con.... Dì Giang của con đêm nay vừa mới sinh một bé trai."
Dì Giang, chính là người vợ mới cưới của Lục Vệ Quốc hai năm nay, cũng chẳng lớn hơn Lục Dĩ Ngưng được mấy tuổi.
Lục Dĩ Ngưng không tự giác cau mày, im lặng.
"Tiểu Nghi à.... Có thời gian thì con đến bệnh viện xem xem?"
Lông mày Lục Dĩ Ngưng vẫn đang cau lại, cảm xúc nháy mắt tụt xuống.
Về lý mà nói, lẽ ra cô nên miễn dịch với những chuyện này từ lâu rồi, lúc trước khi biết người kia có thai cô cũng không có phản ứng gì lớn, kết quả nhoáng cái vài tháng trôi qua, đợi sau khi người ta đã thực sự sinh đứa trẻ ra rồi, cô ngược lại cảm thấy trong lòng trống rỗng một mảnh.
Lục Dĩ Ngưng trở lại bên giường rồi ngồi xuống, "Cháu không muốn."
"Haizz...."
Lục Hân Dung thở dài, dù sao cũng là cháu gái mình đau từ nhỏ đến lớn, bà an ủi nói: "Tiểu Nghi, cháu yên tâm, những thứ là của cháu thì vẫn sẽ là của cháu, ai cũng không thể lấy đi được."
Ý của bà chắc là vô số động sản và bất động sản của Lục Vệ Quốc.
Lục Dĩ Ngưng vẫn không nói gì.
Đầu bên kia cũng lâm vào trầm mặc, một lúc lâu sau, Lục Hân Dung mới mở miệng: "Một người bạn của cô bảo Đại học G của Mỹ giữa tháng chín có một lần chiêu sinh, chuyên ngành nhiếp ảnh ở bên đó tốt hơn trong nước nhiều, lát nữa cô gửi tài liệu cho cháu, cô đã cho người thu xếp rồi, cháu xem chỉ cần xem rồi chuẩn bị một chút là được."
--------------
"Anh mang tất cả những may mắn của anh sau này đều giành hết cho em, em gả cho anh có được không?"
Tiểu Bạch cầu hôn nèeeeee, các nàng đoán xem Ngưng Ngưng phản ứng sao taaaa?
4 chương đã xong nhé ✔✔✔✔


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện