Bức ảnh do Đường Mộ Bạch chụp kia hoàn toàn chứng minh được cái gì gọi là trai thẳng chụp ảnh.
Không bố cục, không cùng tông màu, cả bức ảnh rõ ràng chỉ là được chụp bừa một cái, độ sáng không chỉnh, độ nét cũng không cao, nhìn trong mắt Lục Dĩ Ngưng chỉ có vạn phần ghét bỏ, thế nhưng bất ngờ là sau khi mở ảnh lên cô lại không lập tức thoát ra ngoài.
Qua hơn nửa phút sau, cô mới thu nhỏ bức ảnh kia lại rồi gửi đi một tin nhắn: 【Anh chụp cái quái gì thế này?】
Ý của cô là chê kỹ thuật chụp ảnh của anh kém, thế nhưng Đường Mộ Bạch hiển nhiên là đã hiểu sai rồi, anh giải thích một câu: 【Dép đi trong nhà.】
Lục Dĩ Ngưng: "......"
Đã qua nhiều năm như vậy rồi, thế nhưng cô và Đường Mộ Bạch hình như vẫn không phải là người của cùng một thế giới.
Lục Dĩ Ngưng không trả lời lại nữa, cô đặt điện thoại sang một bên rồi tiếp tục sửa những bức ảnh vừa rồi chưa sửa xong.
Chú chó chăn cừu mình trắng tai đen trên bức ảnh kia đã biến mất hoàn toàn sạch sẽ, Lục Dĩ Ngưng nhìn chằm chằm vào một hình bóng khác trên màn hình, con chuột cũng đã kéo tới trên người anh rồi nhưng lúc này không hiểu sao lại có chút không xuống tay được.
Hay là để lại nhỉ, đây lại là một vấn đề khác.
Lục Dĩ Ngưng do dự cả nửa ngày, cuối cùng lúc thoát ra ngay cả những thứ đã sửa cô cũng dứt khoát không lưu lại nữa, trực tiếp nhắm mắt làm ngơ mà tắt máy tính đi.
Ngày hôm sau, những bức ảnh có Đường Mộ Bạch và con chó của anh liền bị Lục Dĩ Ngưng chuyển qua tay những đồng nghiệp khác trong nhóm.
Trong nhóm có vài người năng lực rất tốt nên giao ảnh cho họ sửa Lục Dĩ Ngưng cũng rất yên tâm.
Một bộ ảnh gần như huy động nguyên cả nhóm ra làm, cuối cùng sửa xong đem ra so sánh, căn bản không có ai đem một người một chó thừa ra trong ảnh xóa đi, Lục Dĩ Ngưng thực sự có chút khó hiểu: "Mọi người không cảm thấy bọn họ rất phá hoại hiệu quả tổng thể à?"
Trưởng nhóm là một đại tỷ đã ngoài ba mươi tuổi, dấn thân vào ngành nhiếp ảnh cũng đã hơn mười năm, chị lắc đầu hỏi lại: "Dĩ Ngưng à, em không cảm thấy như vậy nhìn càng có mùi khói lửa nhân gian hơn à?"
Một quyển tạp chí về địa lý phong cảnh, chỗ nào cần khói lửa vậy trời.
Lục Dĩ Ngưng ho khan một tiếng, không nói gì.
Nhưng một đồng nghiệp nam khác lại mở miệng, bởi vì tuổi tác không lớn lắm nên có hơi nghịch ngợm: "Chị Trương, ý chị muốn nói là người trong ảnh đẹp trai, bổ mắt chứ gì?"
Trưởng nhóm được mọi người gọi là "Chị Trương", chị cũng không phản bác, chỉ thờ ơ nhướng mày, "Chẳng lẽ không bổ mắt à?"
Chủ yếu là số người xuất hiện trong bức ảnh này không nhiều, vì vậy bức ảnh nhìn qua vốn dĩ cũng đã đủ gọn gàng, cho nên nhiều thêm một người cũng không ảnh hưởng gì.
Chị Trương nói xong lại nhìn sang Lục Dĩ Ngưng: "Dĩ Ngưng, em vẫn chưa có bạn trai đúng không?"
Chị chuyển chủ đề quá nhanh, đến nỗi sự chú ý của Lục Dĩ Ngưng vẫn đang đặt trên bức ảnh kia chưa thu về, dừng vài giây cô mới đáp: "Chưa ạ."
"Cơ hội tốt như vậy mà em không chạy qua xin Weixin à?"
Lục Dĩ Ngưng dời mắt đi, "Không ạ."
Chị Trương thở dài, "Vậy thì xóa đi thôi."
Thật ra phần lớn mọi người trong nhóm đều cảm thấy không xóa thì đẹp hơn, nhưng dù sao bọn họ cũng là một tòa soạn chính quy, rất chú trọng những vấn đề liên quan đến pháp luật như quyền tác giả và quyền hình ảnh cá nhân, nhất là thời gian gần đây trong giới nhiếp ảnh cũng đang xảy ra rất nhiều vấn đề, cách đây không lâu hình như còn có một nhiếp ảnh gia chụp ảnh cận cảnh người khác rồi tự ý đăng lên mạng, nổi đình nổi đám chưa được bao lâu thì nhiếp ảnh gia đó đã bị đương sự trong ảnh kiện vì tội xâm phạm quyền hình ảnh của cá nhân rồi.
Những chuyện như vậy có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, liên tiếp xuất hiện.
Dù sao trưởng nhóm cũng là một người có kinh nghiệm, mặc dù cảm thấy rất đáng tiếc nhưng vẫn phải làm việc theo quy định.
Chỉ ngắn ngủi trong vài phút, biểu cảm của một vài đồng nghiệp đã thay đổi từ mừng rỡ kinh diễm lúc ban đầu sang tiếc nuối và bất lực, Lục Dĩ Ngưng chống cằm nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu, mãi đến khi các đồng nghiệp đều đã yên tĩnh lại chuẩn bị tiếp tục sửa ảnh, cô mới nói một câu giữa những tiếng nhấp chuột liên tục: "Em có Weixin của anh ấy."
"......"
Chị Trương lập tức quay ghế xoay lại nhìn cô: "Thật á? Không phải em bảo chưa xin cậu ta à?"
Lục Dĩ Ngưng: "Anh ấy add em."
Chị Trương trầm mặc.
Chị cảm thấy mình đã xem thường cô bé này quá rồi, quả nhiên người có ngoại hình đẹp đi đến chỗ nào cũng được dành cho đãi ngộ đặc biệt.
Lục Dĩ Ngưng cũng không biết chị đang nghĩ gì, trong lúc nói chuyện cô đã mở Weixin ra, chữ đã đánh xong, cô do dự nhìn phím gửi một lúc lâu rồi mới ấn gửi đi.
Lục Dĩ Ngưng: 【Có đó không?】
Giống như câu đầu tiên mở đầu cuộc trò chuyện QQ mười năm trước vậy, đầu bên kia có lẽ đang trong giờ làm nên không trả lời ngay.
Lục Dĩ Ngưng cũng không cố ý chờ đợi mà đi bận rộn với công việc của mình.
Mãi đến giờ ăn trưa, đầu bên kia mới trả lời tin nhắn: 【Có.】
Lục Dĩ Ngưng vừa ăn cơm xong với Phương Đồng ở một quán cơm nhỏ dưới lầu, lúc này cô đang đi thang máy lên toà soạn, thấy anh trả lời lại, Lục Dĩ Ngưng chỉ sợ nếu chậm tay thì lại phải đợi đến tối anh mới lại trả lời tiếp nên liền nhanh chóng gửi bức ảnh kia qua cho anh.
Đường Mộ Bạch: 【?】
Lục Dĩ Ngưng: 【Hôm qua vô ý chụp cả anh vào trong ảnh rồi.】
Đường Mộ Bạch: 【Ồ.】
Cách nửa phút, Đường Mộ Bạch: 【Vui.】
Lục Dĩ Ngưng: "......"
Người này đầu óc có vấn đề đúng không?
Lục Dĩ Ngưng bỏ qua hai từ(*) có hơi hạ thấp IQ kia của anh, tiếp tục nói: 【Có thể đưa vào tạp chí của bọn em không?】
(*) Vui tiếng Trung nó là hai từ á, dịch là "vui vẻ" cũng được mà toi thấy hơi ngáo nên rút nó lại :)))
【Có thể.】
Lục Dĩ Ngưng vừa đánh xong hai từ "Cảm ơn", còn chưa kịp gửi đi, đầu bên kia đã lại gửi đến hai từ ——
【Có điều,】
Lục Dĩ Ngưng: 【Có điều cái gì?】
Đường Mộ Bạch: 【Em phải đi ăn cùng với anh.】
Lục Dĩ Ngưng không nói gì nữa.
Thực ra yêu cầu này của Đường Mộ Bạch không hề quá đáng chút nào, dù sao anh cũng có một gương mặt đẹp trai như vậy, lại còn là một bác sĩ tim mạch giỏi giang, cùng anh ăn một bữa cơm hẳn là chuyện mà rất nhiều cô gái cầu còn không được, nếu đổi lại là Lục Dĩ Ngưng của trước kia đoán chừng còn có thể sẽ ngất luôn tại chỗ, thế nhưng bây giờ cô đã trưởng thành rồi, có tiền đồ rồi, không những không ngất tại chỗ mà cô còn có thể vô cùng tỉnh táo trả lời: 【Có thể để nhóm trưởng của bọn em đi ăn cùng anh không, chị ấy thích anh lắm á.】
【?】
Đường Mộ Bạch: 【Không được.】
Lục Dĩ Ngưng không trả lời ngay lập tức,
Nếu mấy người kia đã hết nhiệt tình và hăng hái với anh thì cô sẽ không đáp ứng chuyện này, còn nếu như nhiệt tình vẫn chưa giảm đi thì cô sẽ tìm một cách khác.
Kết quả vừa bước vào cửa phòng làm việc, giọng nói của chị Trương đã vang lên: "Dĩ Ngưng, em đi hỏi thế nào rồi?"
Lục Dĩ Ngưng chỉ có thể mở lại Weixin, cô vẫn chưa chịu từ bỏ, lần này lại đổi sang một người khác: 【Nhóm bọn em còn có một thực tập sinh nữa, gương mặt rất xinh đẹp, để cô ấy đi ăn cùng anh có được không?】
Đường Mộ Bạch: 【Không được.】
Lục Dĩ Ngưng: 【Hoa khôi của nhóm em thì sao?】
Đường Mộ Bạch: 【Ngoại trừ em ra, ai cũng không được.】
Lục Dĩ Ngưng hoàn toàn không nói tiếp được nữa.
Trong phòng làm việc vài cặp mắt vẫn luôn trông mong nhìn chằm chằm vào cô, cô bị nhìn đến da đầu tê dại, chỉ có thể cắn răng hi sinh bản thân vì lợi ích cộng đồng để hoàn thành tâm nguyện của cả nhóm, cô gõ vài từ: 【Thời gian địa điểm.】
Người ở đầu bên kia trả lời rất nhanh.
Địa điểm là một nhà hàng Hồ Nam ở gần tòa soạn, còn về thời gian thì là tối ngày mai.
Lục Dĩ Ngưng thở dài, bắt đầu căng thẳng và phiền não mà không rõ nguyên nhân.
Ngày hôm sau là thứ bảy, nguyên cả buổi sáng Lục Dĩ Ngưng đều không ra khỏi nhà, đến buổi chiều, cô quyết định nhắn tin cho Khương Nại: 【Nại Nại, cậu và Tạ Khôn học trưởng đã đi xem mắt chưa?】
Khương Nại: 【Vẫn chưa nữa.】
Lục Dĩ Ngưng: 【Có còn định đi nữa không?】
Khương Nại: 【Thật bất hạnh nói cho cậu biết, xem mắt vẫn nhất định phải đi, cả đời này cũng không thể thoát khỏi xem mắt được.】
Lục Dĩ Ngưng: 【Đã hẹn thời gian chưa?】
【Vẫn chưa,】 Khương Nại bắt đầu cảm thấy là lạ, 【Sao tự nhiên cậu lại hỏi đến cái này?】
Nếu như là lúc bình thường, cô giống như chỉ sợ sau khi chính mình hỏi đến sẽ bị cô ấy lôi ra làm bia đỡ đạn vậy, thế nên Lục Dĩ Ngưng căn bản sẽ không bao giờ hỏi đến những vấn đề này.
Thế nhưng hôm nay cô không những hỏi mà còn truy hỏi đến cả thời gian đi xem mắt nữa, Khương Nại nhíu mày: 【Cậu muốn làm gì?】
【Cậu trả lời câu hỏi của tớ trước đi đã.】
【Vẫn chưa hẹn.】
【Thế tối nay cậu có rảnh không?】
Lục Dĩ Ngưng nhớ là hôm nay Khương Nại được nghỉ làm.
Quả nhiên, Khương Nại trả lời: 【Rảnh.】
Lục Dĩ Ngưng: 【Vậy cậu hẹn anh ấy tối nay gặp nhau đi.】
Trực giác của Khương Nại mách bảo rằng cô chắc chắc không có ý đồ tốt đẹp gì, 【Cậu định đi thay tớ à?】
Lục Dĩ Ngưng: 【Tớ có thể đi cùng cậu.】
Dừng vài giây, cô lại gửi thêm một câu như để cổ vũ: 【Địa điểm xem mắt tớ cũng đã đặt xong cho hai người rồi.】
【......】
Lục Dĩ Ngưng càng như vậy, Khương Nại lại càng tò mò cô rốt cuộc có ý đồ gì.
Cô ấy cũng dứt khoát không hỏi tiếp nữa, quay đầu qua hẹn Tạ Khôn.
Thật đúng lúc, hôm nay Tạ Khôn cũng không phải trực ban nên buổi tối có rất nhiều thời gian rảnh, hai người tuy rằng không phải là quá thân nhưng dù sao cũng có quen biết, nói chuyện cũng không cần phải vòng vo, ngay lập tức liền đáp ứng.
Và thế là tối hôm đó, đến giờ hẹn, Đường Mộ Bạch ăn mặc chải chuốt vô cùng sạch sẽ đẹp trai và nổi bật đến chỗ hẹn, kết quả lại phát hiện trong phòng bao còn có thêm hai người khác.
-------------------------------
Thương anh tôi 16 giây :))