Trương Tiểu Phàm không giấu được chuyện, cả ngày đều nhộn nhạo vì câu "Rất đẹp" kia, cảnh xuân đầy mặt thoạt nhìn giống như thiếu niên kỳ tư xuân.
Sao Đoan Mộc Vân không nhìn ra sự khác thường sau khi bọn họ ra khỏi phòng riêng được, mừng rỡ như nắng hạn lâu ngày gặp mưa rào, ngầm để chưởng quầy Nhã Phương Các bắt đầu tìm kiếm một vài kiểu dáng lễ phục.
Bà lại mang bọn họ đi dạo hết các cửa hàng lớn ở kinh thành, nói mua vài món trang sức mấy loại hương cao, nhưng thật ra toàn hỏi trước mặt mọi người là thời gian làm mũ phượng mất bao lâu.
Trương Tiểu Phàm vẫn mặc chiếc vân cẩm bào kia, đi theo chạy trước chạy sau, vừa thử y phục vừa thử trang sức, sau khi dùng bữa tối ở Linh Lung Các xong bọn họ mới lên đường hồi phủ, cả ngày vừa mệt vừa mỏi, Trương Tiểu Phàm về đến phòng, ngay cả y phục cũng không kịp thay đã tê liệt ngã xuống giường.
Y nâng tay phải được Bách Lý Hoằng Nghị bao lại lên, tinh tế đánh giá, đầu óc không chịu khống chế mà liên tưởng đến một màn ở phòng riêng Nhã Phương Các kia, không nhịn được có chút tâm viên ý mã, liền lăn vài vòng trên giường mới giảm bớt chút hưng phấn.
Y rất thỏa mãn, đến mức này là đủ rồi.
Y không muốn vui quá hóa buồn, y muốn tri túc thường nhạc.
(Tri túc thường nhạc 知足常乐: ý là biết thỏa mãn, luôn luôn vui sướng.
Hình dung sự hài lòng và hạnh phúc với những gì đã đạt được.)
Nhưng mà......!vẫn muốn lăn một vòng.
Bách Lý Hoằng Nghị bên kia lại không tốt như vậy, mùng một tết mấy ngày trước hắn vội vàng cùng phụ thân chuẩn bị yến hội, thật vất vả yến hội qua đi, hắn lại không tĩnh tâm để ôn bài được.
Khắp nơi trong thư phòng đều lưu giữ bóng dáng của Trương Tiểu Phàm, bộ dáng ngốc ngốc không thuộc bài, ngoan ngoãn chịu phạt, bộ dáng nghiêm túc nâng bút luyện chữ, bộ dáng buồn ngủ đến mức nằm trên bàn ngủ, ngay cả khi mở sách ra đọc Thanh Bình Điệu kia, mỗi chữ đều biết, hợp lại với nhau lại biến thành khuôn mặt hồng của Trương Tiểu Phàm ở trong phòng riêng kia, bộ dáng dùng đôi mắt lưu luyến đa tình kia nhìn hắn.
Bách Lý Hoằng Nghị từ nhỏ đã không bị thế giới náo nhiệt phi phàm bên ngoài quấy rầy, hắn an tĩnh chìm vào thế giới sách của mình, nhưng lúc này đây, Trương Tiểu Phàm lại như tiểu yêu âm hồn bất tán gì đó, dây dưa hắn không chịu buông, mỗi lần hắn ngưng tâm tụ thần, cuối cùng vẫn thấy gương mặt kia.
Hắn hoài nghi Trương Tiểu Phàm rót canh thuốc mê hồn gì đó cho hắn, hắn lo lắng không yên mà muốn đi bắt đầu sỏ gây tội này, vội vã đến phòng đối diện.
Phòng sáng, cửa lại khóa, Bách Lý Hoằng Nghị nhất thời rối rắm, vẫn muốn nhìn Trương Tiểu Phàm đang trốn trong phòng làm gì.
Hắn đi đến bên cửa sổ, khẽ đẩy ra một khe hở, chờ hắn ý thức được loại hành vi này vi phạm lễ nghi cỡ nào thì mọi thứ đã không còn kịp rồi.
Giờ khắc này, khe hở kia vừa lúc hướng về phía Trương Tiểu Phàm, ngọn đèn dầu chiếu thân thể trần trụi của y tỏa sáng -- Y đang tắm.
Bách Lý Hoằng Nghị trời sinh tinh mắt thậm chí còn thấy một chuỗi bọt nước nhỏ giọt từ chiếc cổ thon dài của y theo sống lưng uốn lượn xuống dưới lúc y đột ngột đứng dậy, rồi trượt xuống đầu gối mượt mà.
Bách Lý Hoằng Nghị, ngươi rốt cuộc đang làm gì?
Hắn quở trách chính mình, vội vàng rút lui khỏi khe hở tiết lộ cảnh xuân ra ngoài kia, hình ảnh vừa rồi lại chiếm cứ trong đầu không đi.
Trách không được chiếc y bào kia rộng như vậy, thật sự không có thịt gì.
Tuy lúc buộc đai lưng đã nghĩ eo y rất nhỏ rồi, nhưng chân chân thật thật nhìn thấy vẫn giật mình, nói là eo dương liễu cũng không quá, thon thon như vậy một tay có thể ôm hết, dường như một cơn gió cũng sẽ thổi gãy.
Còn có làn da bạch ngọc bị hấp thành hồng phấn, giọt nước chảy xuống chỗ bí mật.
Mùa đông kéo dài, Bách Lý Hoằng Nghị lại cứ đứng ngoài cửa nóng đổ một thân mồ hôi, hắn phỉ nhổ hành vi đăng đồ lãng đứng rình coi của mình, muốn đi vào nhận sai với Trương Tiểu Phàm, nhưng lại vì nghe thấy tiếng nước nhỏ vụn bên trong mà càng khó kìm lòng nổi nhớ đến.
Điên rồi điên rồi, Bách Lý Hoằng Nghị bước nhanh rời xa nơi thị phi khiến hắn không thanh tỉnh, không lý trí, thậm chí không nhân tính này, hắn quyết định làm người hèn nhát một lần, thoát khỏi không gian có Trương Tiểu Phàm tồn tại.
"Trễ như vậy rồi mà muốn đến chùa sao? Ngày mai rồi đi a bảo bảo." Đoan Mộc Vân không rõ vì sao Bách Lý Hoằng Nghị sốt ruột muốn đến chùa như vậy, muốn đến đó tĩnh tâm chuẩn bị khoa cử thì tốt, nhưng quả thật không nên là ngày này, hơn nữa bà chưa chuẩn bị cho hắn gì cả.
"Chỉ là Tịnh An Tự ngoài thành, xe ngựa đi nhiều nhất là nửa canh giờ, bây giờ là giờ Tuất, cũng không tính là trễ."
(Giờ Tuất 戌时: từ bảy giờ đến chín giờ tối.)
"Nhưng mà mẫu thân chưa chuẩn bị cho con gì cả, nếu con ở không quen, ăn không quen thì sao bây giờ?"
"Lúc ấy huynh trưởng cũng đến đó như thế này."
"Nhưng mà bảo bảo......" Đoan Mộc Vân còn muốn khuyên hắn nhưng thấy bộ dáng Bách Lý Hoằng Nghị mím môi không biến sắc, biết dáng vẻ này của hắn chính là tâm ý đã quyết, cũng không khuyên nổi, đành phải lui bước: "Được rồi được rồi, ta kêu mã phu chuẩn bị xe."
Đoan Mộc Vân nói là không kịp chuẩn bị cái gì, nhưng thật ra cũng chuẩn bị không ít, phái người đến Tịnh An Tự thương lượng với trụ trì trước, trong lúc ở đây thì chuẩn bị đệm chăn chống lạnh, y phục đồ dùng tắm rửa hàng ngày và một vài vật dụng thiết yếu.
Rời khỏi Bách Lý phủ, rời khỏi Trương Tiểu Phàm càng xa, Bách Lý Hoằng Nghị càng ngày càng cảm thấy trái tim đang đập mạnh của mình dần dần ổn định, đợi đến khi chuông cổ của Tịnh An Tự gõ vang, hắn đã có thể ngồi bên giường nghiên tập số học rồi.
Điều kiện ở Tịnh An Tự dĩ nhiên không thể tốt như ở Bách Lý phủ, căn phòng có diện tích bằng nửa phòng chứa đồ lặt vặt ở nhà, Bách Lý Hoằng Nghị ngoại