Trương Tiểu Phàm thức dậy, vẻ mặt mệt mỏi rời giường -- Tối hôm qua y mất ngủ đến giờ sửu canh ba.
Vừa nghĩ đến nụ hôn kia, y liền phấn khởi đến mức ngủ không được, trong đầu không ngừng tuần hoàn dáng vẻ Bách Lý Hoằng Nghị đến gần hôn y, lăn lộn vài cái trên giường vẫn không giảm bớt hưng phấn nửa phần.
Sau nửa đêm, y bắt đầu lơ lửng mơ hồ, cảm thấy hình ảnh kia xa xôi mờ nhạt, bắt đầu mờ dần trong khung cảnh pháo hoa nở rộ, thành chứng cứ hạ màn của ảo cảnh.
Y hoài nghi đó là một giấc mộng, là trời cao thấy y đáng thương nên để y có thể có được Bách Lý Hoằng Nghị một lần trong mơ.
Một khi tỉnh lại, y vẫn là họ hàng không biết tên của Bách Lý phủ, vĩnh viễn cách Bách Lý Hoằng Nghị một bức tường.
Lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại, suýt nữa y bị bộ dáng tiều tụy của mình trong gương đồng dọa sợ, Thanh Tỏa bưng nước ấm đến cho y rửa mặt, y nhìn vào bên trong, lại là đôi mắt khiến y nhớ mong vô cùng kia.
Đợi đến khi nước sắp nguội lạnh, Thanh Tỏa đi qua hỏi y có cần đổi một chậu khác không, y mới hồi phục tinh thần lại, dùng nước vỗ vỗ mặt để mình thanh tỉnh.
Theo thường lệ phải đi thỉnh an Bách Lý Diên và Đoan Mộc Vân.
Trương Tiểu Phàm đẩy mở cửa, liền thấy thân hình cao ngất thon dài kia đứng trước cửa phòng mình.
Nắng sớm đầu xuân dát lên hắn một lớp viền vàng hơi mỏng, người nọ thanh lãnh soái khí, đôi mắt đong đầy nước hồ sáng long lanh, không chớp mắt nhìn chằm chằm mình, chút cảm giác mờ ảo hư vô cũng tan vào trong hồ kia như vậy.
"Chào buổi sáng." Trương Tiểu Phàm nghe hắn nói, âm thanh như băng tuyết tan rã dưới ánh mặt trời.
Dưới ánh mắt kia, cuối cùng Trương Tiểu Phàm cũng giãn ra, mi mắt cong cong đáp lại: "Hoằng Nghị, chào buổi sáng a."
Người đối diện ngây ra một lúc, mím môi trầm mặc một lát, như là muốn nói gì đó, nhưng mà cuối cùng vẫn không nói ra.
Hai người sóng vai đến sảnh ngoài, tay chân cứng ngắc không biết đặt đâu, Trương Tiểu Phàm len lén liếc nhìn khoảng cách nhỏ hẹp giữa tay hai người -- Sao lại xa như vậy chứ? Y nghĩ.
Nhưng khi không cẩn thận đụng phải, lại kinh sợ rút về, chỉ còn lại một bàn tay khác lắc lư tại chỗ.
Bọn họ đều không thích hạ nhân đi theo, cho tới nay đi lại trong phủ đều một thân một mình, đám gia bộc thấy cũng sẽ thức thời, chỉ đến thỉnh an rồi lặng lẽ di chuyển.
Đi trong hành lang dài này, xung quanh an tĩnh cực kỳ.
"Sắp đến rồi." Tiếng của Bách Lý Hoằng Nghị nhẹ nhàng, lắng nghe còn cảm thấy hơi run.
Tiếp theo, hắn duỗi tay phải bị né kia về phía Trương Tiểu Phàm, âm thanh nghe rất uất ức: "Nếu không nắm nữa sẽ không còn."
Trương Tiểu Phàm chậm lụt dừng bước lại, nhìn Bách Lý Hoằng Nghị không thể tin nổi, sau khi phản ứng lại câu nói kia có ý gì, y nhảy nhót đến mức suýt chút nữa muốn chạy ra bên ngoài vài vòng cao giọng hò hét, liền nắm lại tay kia không dám chậm trễ khắc nào.
Lòng bàn tay hắn ấm áp, thích hợp làm nóng cánh tay bởi vì được nắm tay mà cứng đờ không dám nhúc nhích của Trương Tiểu Phàm, y lại nghe thấy tiếng tim đập trào dâng mạnh mẽ của mình, hầu như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cao giọng tuyên bố với thế giới -- Y và Bách Lý Hoằng Nghị yêu nhau rồi!
Nhịp tim phấn khởi mang đến chính là mồ hôi nhanh chóng thấm ướt lòng bàn tay y, y toát mồ hôi đẫm một tay trong thời tiết đầu xuân hơi lạnh, chỗ lòng bàn tay chạm nhau trơn trượt một mảnh.
Y chật vật muốn rút tay về, lau một chút rồi nắm tiếp, còn chưa thực hiện động tác đã bị người tóm chặt.
Bách Lý Hoằng Nghị tưởng y e lệ, không muốn nắm tay nữa, trái lại năn nỉ: "Nắm một lát nữa."
"A a được." Trương Tiểu Phàm hoảng loạn không lựa lời, ngượng ngùng nhìn tay nắm nhau, tùy đối phương cầm tay mình thật chặt.
Tối hôm qua Bách Lý Hoằng Nghị cũng không được ngon giấc, có thể nói là trắng đêm chưa ngủ.
Thiên tài ngày thường chỉ lướt vài lần liền có thể giải vấn đề này lại suy nghĩ suốt đêm vì một vấn đề -- Hắn phải yêu đương với Trương Tiểu Phàm thế nào đây.
Dù lúc trước vô ý từ chối trước mặt Trương Tiểu Phàm, nhưng quả thật Trương Tiểu Phàm đã nhận được tin "Không thích y" từ hắn, hơn nữa vì thế khổ sở mua say.
"Hành vi phạm tội" của hắn xẹt qua một nét, hắn phải xóa vết tích này trước đã.
Nói đến nhẹ nhàng, nhưng lật xem nhiều sách hơn nữa cũng chỉ là lý luận suông.
Hắn cực kỳ không thông thạo ở phương diện này, bắt tay vào làm lại thành một học sinh ngốc không có trình tự quy tắc, dậy thật sớm đứng trước cửa phòng người, muốn gõ cửa nói chào buổi sáng, lại nghĩ đến lúc này vẫn là kỳ nghỉ, không nên quấy nhiễu mộng đẹp của người sớm như vậy.
Vậy chờ một lát, tóm lại sẽ không sai.
Trong sách đều nói như vậy, yêu đương phải có kiên nhẫn, phải nhiệt tình, cũng chính là phải mặt dày, phải nguyện chờ.
Loại hành động "lãng phí thời gian" mà trước kia hắn khịt mũi coi thường này, bây giờ trở nên mới lạ lại thú vị, Bách Lý Hoằng Nghị nghe động tĩnh bên trong cánh cửa, cất bất an và chờ đợi người trong mộng bên trong nhô đầu ra, nói chào buổi sáng với hắn như thường lệ.
Không được.
Sau này hắn phải nói trước mới đúng.
Hắn xóa xóa sửa sửa trong đầu, liệt kê tất cả "Danh ngôn yêu đương" đã từng xem ra.
Lúc Thanh Tỏa đi qua thỉnh an, hắn càng hoảng sợ, hấp tấp nói nàng đừng quấy rầy Trương Tiểu Phàm.
Đợi đến khi bên trong cánh cửa có động tĩnh, hắn nhìn Thanh Tỏa gõ cửa, bưng nước đi vào, nghe bên trong truyền đến tiếng đối thoại, trái tim bị treo ngược lên.
Lúc âm thanh bên trong cánh cửa từ xa đến gần liền lập tức cố giả bộ bình tĩnh, giành trước mở miệng chào buổi sáng với đối phương.
Đôi mắt tròn xoe cười thành trăng rằm cong cong, đột nhiên Bách Lý Hoằng Nghị nhớ đến bánh đậu đỏ ăn được tối hôm qua, mềm mại ngọt ngào.
Nhưng mà, vì sao Trương Tiểu Phàm không gọi hắn là ca ca chứ? Rõ ràng tối hôm qua gọi mà, chẳng lẽ biểu hiện hôm nay của hắn không tốt?
Hắn chỉ hơi mất mát một chút.
Chút mất mát này còn chưa kịp khuếch tán, nhiệm vụ bước tiếp theo liền phải đến -- Lúc yêu đương, đi đường phải nắm tay đi?
Hắn lén xoa nóng tay, đưa qua.
Trương Tiểu Phàm cũng không lùn nhưng tay lại nho nhỏ, có thể gói gọn trong lòng bàn tay hắn.
Nhưng gió lạnh đầu xuân sắp xua tan ấm áp trong lòng bàn tay, hắn còn chưa nắm được tay y, càng ác mộng chính là, Trương Tiểu Phàm rút tay về.
Hắn cố gắng tìm mấy câu văn thích hợp trong đầu, lại bị đường đi còn sót lại không bao nhiêu kia kích đến mức không có nửa câu dư thừa, ỉu xìu thò lại gần, mặt dày khéo léo biểu đạt muốn nắm tay, lại được một tấc mà muốn tiến một thước, vẫn luôn nắm đến trước cửa.
Lúc thỉnh an phụ mẫu, suýt chút nữa Bách Lý Hoằng Nghị đã muốn hỏi lúc trước định hôn ước khi nào? Hắn thành niên đã lâu, hắn có thể thực hiện hôn ước chưa?
Hắn hoảng sợ bởi sự nóng nảy của mình, dù sao hôn nhân cũng không phải trò đùa, nào có vừa mới nói lời yêu với người, liền nói người đồng ý chuyện hôn ước chứ.
Hơn nữa, lúc trước không biết tốt xấu thề son sắt muốn hủy ước cũng là hắn, nếu lòng Tiểu Phàm còn sợ hãi, không chịu thì sao bây giờ?
Bách Lý Hoằng Nghị luôn luôn có dự tính trước trong lòng, lần đầu tiên cảm thấy con đường phía trước dài đằng đẵng, nhưng hắn cảm thấy, mặc kệ phải bao lâu, cuối cùng chắc chắn Trương Tiểu Phàm sẽ ở bên mình, hắn có thể chờ.
Đêm qua ở trên đường dài cũng chưa chơi tận hứng, nửa đoạn trước hoảng sợ tìm người, nửa đoạn sau bị từng nụ hôn mê hoặc thất điên bát đảo, sớm đã quên dự tính ban đầu.
Hôm nay là ngày hội đèn lồng Nguyên Tiêu cuối cùng, không khí lễ hội trên đường vẫn chưa tan, Đoan Mộc Vân ở trên bàn cơm liền nhìn ra hai người không thích hợp, thức thời nói hôm nay có muốn đi chơi thêm một ngày không.
Đến khi xuất môn bà lại đổi ý, nói nhớ ra đã sớm hẹn với phu nhân tướng quân rồi, không tiện trì hoãn nên để hai người bọn họ tự đi chơi, cũng nhét hai túi tiền nhỏ vào trong túi hai người.
Cùng trưởng bối cùng nhau xuất môn và hai người một mình xuất môn, vẫn là khác nhau.
Bách Lý Hoằng Nghị lặng lẽ hỏi quản gia chỗ nào ở kinh thành khá thú vị, quản gia suy tư một lát, liệt kê vài địa điểm cho hắn -- Đường hoa ở Đông thị, lang phường ở trung tâm và cổ thành ở Tây thị, Bách Lý Hoằng Nghị cũng từng đi qua mấy chỗ đó, dạo vài lần liền cảm thấy nhạt nhẽo.
Chợ phiên mỗi lúc mỗi khác, nhưng hắn thấy hàng năm đều tương tự, không hề mới mẻ.
Nhưng Trương Tiểu Phàm lại cảm thấy tò mò.
Bách Lý Hoằng Nghị cân nhắc một chút rồi đồng ý, dù sao mục đích của hắn cũng không phải tự đi chơi, mà là cùng Trương Tiểu Phàm chơi.
Thường ngày đến trường, cơ bản là cuộc sống hai điểm một đường.
Cùng Đoan Mộc Vân đi dạo phố, Trương Tiểu Phàm thường gò bó, đều luôn lắng nghe và tôn trọng.
Ra Thượng thư phủ không xa chính là lang phường ở trung tâm, bên trong có không ít chợ, Trương Tiểu Phàm đã đi qua con đường này rất nhiều lần, lại là lần đầu tiên bung xõa vui vẻ chơi đùa như vậy.
Tiểu ong mật chạy tán loạn khắp nơi, bên này nhìn một cái, bên kia nhìn một chút, thường quay đầu lại cười với hắn: "Hoằng Nghị, nhanh lên a!"
Bách Lý Hoằng Nghị còn chưa đi đến trước mặt y, y đã gấp không chờ nổi mà chạy trở về, e lệ thẹn thùng đứng bên cạnh hắn.
khả năng học một biết mười của Bách Lý Hoằng Nghị lại thấp đến đáng sợ trong phương diện tình yêu này, ở trong phủ biết phải nắm tay thế nào, nhưng ra bên ngoài lại hoàn toàn không biết.
Đầu óc chậm chạp còn chưa phản ứng ra nguyên do thì bé con bên cạnh đã hào hứng nắm cổ tay hắn, chỉ vào tiểu quán cách đó không xa, hưng phấn thì thầm: "Bên kia có bán kẹo hồ lô!"
Trương Tiểu Phàm kéo hắn đi qua, chọn một xiên sơn tra và một xiên dâu tây.
Bách Lý Hoằng Nghị theo bản năng móc túi tiền ra muốn trả tiền, lại bị đối phương bịt kín tay, tiếp theo Trương Tiểu Phàm đã tay mắt lanh lẹ đưa tiền đồng cho người bán rong.
Bách Lý Hoằng Nghị không rõ nội tình, nhìn xiên kẹo hồ lô kia đưa đến trước mặt mình, Trương Tiểu Phàm kề sát vào len lén nói: "Bên ngoài quá nhiều người, lấy túi tiền ra không an toàn."
Tuy Bách Lý Hoằng Nghị rất muốn nói quả thật mình cũng từng gặp tên móc túi, nhưng không để đối phương thực hiện được, nhưng mà nhìn y ngoan ngoãn đưa kẹo hồ lô qua, vẫn đồng ý, nhận dâu tây kia.
Kẹo hồ lô dâu hiếm lạ hơn sơn tra, một viên dồi dào nhiều nước bọc nước đường óng ánh