Vào hạ, Bách Lý phủ nghênh đón hai tin tức: Một là Bách Lý nhị công tử rơi vào tình hình nguy hiểm, nhưng cũng may đã bình yên vô sự, lúc đến kinh thành thì thân thể đã khôi phục vẹn toàn, vả lại việc điều tra thủ phạm sau màn đã có thêm chứng cứ; hai là tiểu công tử họ hàng của Bách Lý phủ phân hoá thành một Khôn trạch hiếm có, dự tính một tháng sau sẽ thành hôn với Bách Lý nhị công tử.
Lúc hai người cùng đi ra ngoài thì Đoan Mộc Vân đã âm thầm chuẩn bị thủ tục hôn lễ rồi, Bách Lý Diên nói bà quá nóng vội, không ngờ hai tiểu hài tử này còn nóng vội hơn cả phu nhân của ông.
Vừa vào cửa, trên người Trương Tiểu Phàm đã không giấu được tin hương của Càn nguyên, liền ám chỉ trước đó bọn họ đã làm chuyện hoang đường gì rồi.
Ân cần dạy dỗ, kết quả tiểu nhi tử vẫn làm ra chuyện không hợp lễ nghi như vậy.
Dù Bách Lý Diên có thông suốt thế nào đi nữa, thì bên ngoài vẫn không thể cứ bỏ qua như vậy, cho nên Bách Lý Hoằng Nghị vừa vào cửa liền bị kêu đến từ đường phạt quỳ, cái quỳ này chính là mấy canh giờ, Trương Tiểu Phàm ở bên cạnh nước mắt lưng tròng cầu tình, nói mình tự nguyện, nói không được liền xin được cùng nhau bị phạt.
Nói cho cùng cũng không thật sự nỡ trách bọn họ, cuối cùng Bách Lý Diên vẫn buông tha, ông hỏi Bách Lý Hoằng Nghị: "Biết sai chưa?"
"Biết sai rồi." Bách Lý Hoằng Nghị ngẩng đầu, kiên định đáp lại, "Con sẽ chịu trách nhiệm, nghênh thú Tiểu Phàm, chăm sóc y cả đời."
(Nghênh thú 迎娶: cưới vợ; lấy vợ.)
Bách Lý Hoằng Nghị vẫn quỳ trên mặt đất, nặng nề dập đầu một cái vang dội với bài vị liệt tổ liệt tông của Bách Lý gia: "Nói phải làm, làm tất quả."
(Nguyên văn Ngôn tất hành, hành tất quả 言必行, 行必果: Nói được thì sẽ làm được, đã làm thì phải có kết quả.)
"Tiểu Phàm." Bách Lý Diên dỡ Trương Tiểu Phàm dậy, thở dài: "Phụ thân con có quan hệ thân thiết với ta, tin tưởng ta mới phó thác con cho ta.
Ta không biết dạy con, mới để Hoằng Nghị làm chuyện hoang đường này với con, cho dù có hôn ước trong người, cũng không phải cái cớ để Hoằng Nghị làm bậy.
Ta hổ thẹn với ông ấy......"
"Không đâu, di phụ, con thật sự tự nguyện......" Trương Tiểu Phàm khóc mũi hồng hồng, từ lúc bắt đầu đến giờ chưa từng thay đổi lời giải thích.
Cuối cùng là gọi thầy bói chọn ngày hoàng đạo thành hôn, một tháng sau, thời gian hơi gấp, quá trình lại vụn vặt rườm rà, toàn bộ trên dưới Bách Lý phủ vội vàng không thể khống chế.
Hai tân nhân lại thật thanh nhàn, ngoại trừ đi thử hỉ phục ra thì cái khác đều do Đoan Mộc Vân một mình ôm lấy mọi việc.
Nhưng bà lại không hề phiền muộn, bà vẫn luôn cưng chiều hai tiểu hài tử này, gần như là chứng kiến hai đứa nhỏ này gần gũi từng chút, tâm tâm niệm niệm hồi lâu rốt cuộc cũng có thể thành hôn rồi, bà vui mừng hơn ai khác, trước kia lo trước tính sau đều có đất dụng võ rồi, bây giờ giảm bớt rất nhiều gánh nặng.
Nhưng mà dựa theo dân tục, tân nhân không thể gặp mặt trước mấy ngày thành thân, cái này lại hại khổ hai người rồi.
Vốn đang chìm trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, cũng đã thẳng thắn thành khẩn với nhau, có da thịt gần gũi rồi, hận không thể mỗi ngày đều gắn bó keo sơn, đường mật ngọt ngào, lúc này phải tránh mặt không gặp hết mấy ngày, thật sự là sống một ngày bằng một năm.
(Dân tục 民俗: phong tục tập quán dân tộc.)
Cái khác đều có thể dung túng, vì là mục đích tốt, nhưng trong chuyện này Đoan Mộc Vân lại kiên trì đến cùng, ngay cả ăn cơm cũng sai gia bộc đưa đến phòng, Tất cả gia bộc Đông Viện đều đề phòng, một khi phát hiện hai người bọn họ muốn gặp nhau, phải lập tức ngăn cản.
Hôm nay Bách Lý Hoằng Nghị đã thất thần lần thứ năm rồi, hắn vốn xem không vô một chữ nào, đầy đầu đều đang suy nghĩ bây giờ Trương Tiểu Phàm ở cách vách đang làm gì.
Không phải là năm ngày không thể gặp mặt sao? Sao lại nhẫn nại không được? Bách Lý Hoằng Nghị quở trách chính mình, phục hồi tinh thần lại thì mình đã đứng bên cửa sổ phòng Trương Tiểu Phàm rồi.
Nhưng thật ra Bách Lý công tử vẫn nhớ kỹ lễ tiết, trước gõ gõ cửa sổ.
Không ai đáp lại.
Gõ thêm vài tiếng, vẫn không ai đáp lại.
Hắn ngăn Thanh Tỏa đang qua đường lại, mới biết được Trương Tiểu Phàm đang ở tây sương phòng thử hôn phục.
"Công tử! Phu nhân nói các ngài không thể gặp mặt!" Thanh Tỏa sốt ruột kêu, Bách Lý nhị công tử kia lại một khắc cũng không chờ được mà chạy đến tây sương phòng.
Đến trước cửa tây sương phòng rồi, hắn nhất thời hối hận một chút.
Sau đó dứt khoát hoặc là không làm, còn đã làm thì phải làm đến cùng, thật ra không phải hắn một hai phải gặp được Trương Tiểu Phàm, chẳng qua là lâu quá chưa nghe được giọng của y, trò chuyện không thấy mặt cũng không tính là phạm giới đi?
Hắn giả vờ thỉnh an Đoan Mộc Vân, vào cửa không thấy Trương Tiểu Phàm đâu, mới biết y ở phòng kế thử đồ —— Dường như Đoan Mộc Vân đang bất mãn vì chỉ có thể mặc một bộ hôn phục, chuẩn bị ba bốn bộ đưa cho Trương Tiểu Phàm, mỗi ngày lại đây thử một cái, miễn cưỡng chọn một bộ phù hợp với y nhất, nhưng tiểu nhi tức này thật đúng là mặc gì cũng đẹp, bà buồn rầu lại thỏa mãn mà để Trương Tiểu Phàm thử, trang sức từ ngọc đến vàng đổi từng món một.
Trước kia Đoan Mộc Vân đều dỗ lừa thì Bách Lý Hoằng Nghị mới chịu bỏ gặm sách quỷ quái kia mà ở lại trò chuyện với bà nhiều một chút, bây giờ lại cố gắng tìm lời để nói dù không biết nói gì để kéo dài thời gian.
Sao Đoan Mộc Vân không biết tâm tư nhỏ của hắn được, trước nay bà chưa từng thấy Bách Lý Hoằng Nghị như vậy —— Hắn có quá nhiều, lại muốn quá ít, còn rành đời quá sớm, với cái gì cũng biểu hiện thờ ơ, trước nay chưa từng để tâm đến chuyện nào như vậy, ngồi trên ghế hoa lê đứng ngồi không yên, lần đầu tiên mới có bộ dáng đáng yêu đúng tuổi như vậy.
"Muốn gặp Tiểu Phàm à?" Đoan Mộc Vân cười tủm tỉm hỏi hắn.
Bách Lý Hoằng Nghị không muốn nói dối, do dự một lát, gật gật đầu.
"Bây giờ còn chưa thể gặp." Đoan Mộc Vân tát một cái lại cho một quả táo: "Nhưng có thể trò chuyện cách cửa."
Thấy Bách Lý Hoằng Nghị càng ngồi không yên, bà cười hạ lệnh: "Đi đi bảo bảo, không thể đẩy cửa ra nha."
Bách Lý Hoằng Nghị rất nghe lời, không có mở cửa, thế nhưng vừa lúc Trương Tiểu Phàm thay xong y phục đi ra, lập tức liền gặp được, y sợ tới mức trực tiếp phủ khăn voan đỏ trên người mình lên trên mặt Bách Lý Hoằng Nghị, lắp bắp hỏi: "Chàng, sao chàng lại đến đây?"
Bách Lý Hoằng Nghị không xốc khăn voan kia lên, chỉ buồn bực bên trong nói: "Đến thỉnh an mẫu thân."
"Ức ức tốt.
Em đi vào trước, chàng đi rồi em lại ra." Trương Tiểu Phàm gật đầu lung tung, Đoan Mộc Vân dặn đi dặn lại mấy ngày này không thể gặp mặt Bách Lý Hoằng Nghị, y rụt người rời đi như chạy trốn.
Bách Lý Hoằng Nghị bị khăn voan ngăn cản, chỉ có thể thấy ống tay áo của Trương Tiểu Phàm, chuyển động một vòng theo hướng ngược lại với mình, hắn liền sốt ruột, đi nắm tay áo kia, "Em không có gì muốn nói với ta sao?"
"A?" Thật ra Trương Tiểu Phàm hơi dùng chút lực là có thể kéo tay áo từ Bách Lý Hoằng Nghị về, nhưng âm thanh hơi uất ức kia của đối phương lại kiềm chế y, y trách mình ăn nói vụng về, bị đối phương hỏi như vậy, hoảng đến mức không biết nói gì.
Chút âm thanh ấp úng này kéo lý trí của Bách Lý Hoằng Nghị về lại, không cần nhìn thì hắn cũng biết Trương Tiểu Phàm lại xấu hổ, rốt cuộc vẫn không nỡ để y rối rắm như vậy, liền tự mình buông tay trước, phủ khăn voan lên đầu Trương Tiểu Phàm lại, trước khi đi lưu luyến nói: "Mặc bộ này rất đẹp." Thật ra hắn chỉ thấy được bóng lưng, nhưng hắn đã miêu tả đại khái bộ dáng của Trương Tiểu Phàm trong đầu rồi, thật sự là mỹ diễm tuyệt luân.
Nhịn một chút đi, hắn khuyên chính mình, dù sao hôm nay cũng đã nghe được giọng nói rồi, không phải sao?
"Ta trở về đọc sách."
Nói là về đọc sách, nhưng thật ra cũng không đọc được bao nhiêu, hoàn toàn là đang lãng phí thời gian vô nghĩa.
Cửa phòng cách vách lại đóng, chút tiếng vang này đủ khiến bên này cả lòng xao động.
Luồng xúc động kia lại dâng lên, Bách Lý Hoằng Nghị mở cửa, dạo bước đến bên cửa sổ, mất tự nhiên gõ gõ cửa sổ, "Tiểu Phàm, không cần mở cửa.
Ta chỉ cho em một thứ, là trước kia làm, nhưng vẫn quên đến giờ."
Trương Tiểu Phàm nghe tiếng bước chân ngoài cửa đi xa, lúc này mới đi đến bên cửa sổ, thấy trên cửa sổ kia có một túi gấm nho nhỏ, bên trong là một miếng ngọc trắng sáng bóng, chạm trổ tinh tế, khắc thỏ ngọc cọ cổ nhau và đậu đỏ hoa mộc, bên cạnh có thêm một tờ giấy, trên đó viết: "Muốn ăn bánh hoa quế."
Trương Tiểu Phàm cầm tờ giấy kia lật qua lật lại xem, lúc đến phòng bếp làm bánh hoa quế đột nhiên phúc chí tâm linh.
(Phúc chí tâm linh 福至心灵: phúc đến thì lòng cũng sáng ra.)
Cuối cùng Bách Lý Hoằng Nghị ở cạnh cửa nhận được một khay bánh hoa quế và một tờ giấy, hắn vội vàng mở tờ giấy kia ra, trên đó viết: "Bánh hoa quế vẫn dùng liều lượng như trước kia, em cũng rất muốn gặp chàng."
Tiếng gõ cửa ở Đông Viện liên tục không ngừng, một đôi tình nhân tìm được thú vui trong trò chơi nhỏ này, chuyền giấy một tờ lại một tờ, đếm thời gian cuối cùng cũng chịu đựng được đến ngày thành hôn này.
Tam bái kết thúc buổi lễ, Bách Lý nhị công tử này uống vài chén rượu liền ngồi không yên, cụng ly với Tạ Doãn, vừa mới nói xong lời chúc phúc, Bách Lý Hoằng Nghị liền nói cám ơn, lại nói xin lỗi, liền lén rời chỗ.
Tạ Doãn cười hắn không có cốt khí, nói chuyện yêu đương liền biến ngốc, ngay cả thành thân cũng không dám để Trương Tiểu Phàm chờ thêm một chút.
Bắc Đường Mặc Nhiễm vốn đang ở bàn phía trước, không biết khi nào đã ngồi xuống bên cạnh hắn, nghe hắn nói như vậy xong, cười hỏi: "Vậy