"Cô Lâm, xin theo chúng tôi về đồn!".
Không cần ai phải nói thì Lâm Băng vẫn hiểu rất rõ. Hiện tại, cô chính là tình nghi số một. Mỗi ngày đều phải ghé đồn cảnh sát. Chưa hết, còn bị Lưu Giang dúi vào tay cả hộp đồ ăn lẫn bình nước kia.
Trông cô thật thà giống đang đi học mẫu giáo hơn là đi ghé đồn.
Trên mặt kính chiếu hậu là nửa khuôn mặt của người đàn ông. Anh bâng quơ nhìn ra phía ngoài. Lâm Băng cố đọc suy nghĩ của anh nhưng mọi thứ đều không rõ. Đôi mắt qua bao năm của anh thêm thâm trầm, kín kẽ. Nếp gấp cong cong trên đôi mắt đẹp đến mức người ta không dời mắt được.
Lâm Băng phải tự thuyết phục mình thu lại tầm mắt.
Đồn cảnh sát hình sự vẫn không hề thay đổi gì nhiều so với ký ức, có mới mẻ và khang trang hơn thôi. Lúc này đã ráp được điều hoà. Lâm Băng bị còng vào ghế, vẫn là vị trí ở bên cạnh Chính Lan.
Người đàn ông nghiêm khắc kia đang ra lệnh cho người dưới trướng đem con dao đi kiểm tra dấu vân tay. Khi anh quay mặt, ánh mắt hai người vô tình chạm vào nhau. Lâm Băng cố giữ bình tĩnh quay đi.
Có lẽ anh đã có vợ rồi. Chính mình bây giờ còn chột dạ.
Cô lại liếc nhìn người phụ nữ đang ngồi ngay kế bên mình. Chính Lan vẫn thế, khuôn mặt niềm nở và ôn hoà, có phần đằm thắm hơn xưa.
"Bé Băng, em càng lớn càng xinh đẹp".
[Dạ... Chị cũng vậy...]
Nghĩ lại những chuyện hồ đồ lúc nhỏ, cô có hơi mắc cỡ khi gặp lại Chính Lan.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy người trong đồn vừa thấy Lâm Băng thì nổi lên một cơn mưa phong bão táp bát quái. Có người nói nên bảo vệ con thuyền Chính Lan và Nhiếp Nghi, cô gái kia quá quỷ kế đa đoan, không biết về đây có mưu tính quyến rũ anh như trước không nữa.
Thế nên Lâm Băng đang mệt mỏi, lim dim trên ghế thì bỗng nghe thấy một tràng người đi đến hỏi thăm Chính Lan.
"Chị Lan, nghe nói mấy hôm trước chị đi hẹn hò với Nhiếp đội. Đến bố mẹ cũng đã ra mắt luôn rồi. Tình hình thế nào, em đang chờ ăn cưới hai người lắm đây?".
A Thành lăng xăng chạy đến, cố tình nói lớn trước mặt Lâm Băng. Chính Lan ửng đỏ mặt.
"Làm gì có gì?".
Sẽ có những giây phút trong đời mà bạn đã dự đoán chắc được chuyện đó sẽ xảy ra. Đây là một trong những giây phút như thế trong đời của Lâm Băng. Cô suýt nữa đã bật ra thành tiếng: A ha, biết ngay mà!
Khoảnh khắc Eureka trong truyền thuyết!
Ngẩng lên đón nhận không ít ánh nhìn săm soi, không mấy thiện cảm từ các sĩ quan trong đồn, Lâm Băng đành nghiêm túc ngồi thẳng người lại. Mi mắt được tô mascara kỹ càng cứ nặng trĩu, kéo hai mắt xuống.
Một đôi giày da màu đen láng bóng dừng lại ở trước mặt cô.
"Mời cô Lâm vào phòng hỏi cung!".
Còng tay bị tháo khỏi cây cột.
Nhiếp Nghi thẳng người kéo cô đi. Tại sao trái tim vẫn cứ nhảy nhót đến như thế?
A Thành ở một bên, lớn giọng tuyên bố cho cô hay kết quả giám định. Trên chuôi dao đều là dấu vân tay của Lâm Băng. Cả hai người đàn ông nhìn cô, ánh mắt đều mang ý buộc tội không giấu giếm.
Lâm Băng thừa hiểu mọi người thấy thế nào. A, mụ đàn bà thâm hiểm cuối cùng đã sa lưới. Cô không hề có chút bàng hoàng.
[Con dao này là con dao trong nhà em... Chẳng nhẽ em dùng nó để cắt trái cây hay cắt thịt bò không được? Còn về việc tại sao con dao này được để ở văn phòng thì em không biết...]
Cô thều thào, cái cổ họng mỗi lúc một đau.
"Con dao này đã xác thực là hung khí đã giết hại Thái Vy".
[Nếu em thực sự giết người, có thể ngu ngốc để lại dấu vân tay, còn đi gọi người đến xem không? Hơn nữa, đêm qua đang từ nhà Thái Vy trở về thì em bị mấy anh bắt lại rồi... Không phải túi xách và trên xe mọi người đều lục soát cả rồi sao? Em giấu hung khí đi bằng cách nào chứ?]
"Từ chung cư nhà Thái Vy về nhà cô chỉ cách có mười lăm phút đi đường. Tới lúc đó đã hơn nửa tiếng rồi. Ai mà biết có phải do cô vòng qua văn phòng rồi mới về nhà hay không chứ?".
[Trên mỗi tuyến đường em đi đều có camera giao thông. Mọi người có thể kiểm tra...]
Nhiếp Nghi không hỏi cô. Từ đầu đến cuối đều do Á Thành tra hỏi. Nhiếp Nghi giống hệt như một người bàng quang, từ đầu đến cuối khoanh tay ngả người trên ghế.
Á Thành khó hiểu. Một vụ án chứng cứ, nhân chứng rành rành như vậy, tại sao Nhiếp đội còn chưa chịu kết án?
"Cô có biết chuyện Thái Vy và Lưu Giang lén lút qua lại sau lưng cô không?".
Lâm Băng gật đầu.
"Có phải vì thế mà cô sinh ra ác cảm và đố kỵ với Thái Vy. Các nhân viên trong công ty đều nói, mối quan hệ giữa hai người không được tốt, thường xuyên gây gổ. Có phải chính cô đã hẹn Thái Vy ra để yêu cầu cô ấy phải chia tay với bạn trai mình?".
Cô đột nhiên liếc mắt về phía Nhiếp Nghi, suy nghĩ.
Thực tế, mối quan hệ giữa cô và Lưu Giang không như mọi người nghĩ. Bọn họ là bạn thân. Hiện tại thì cao hơn bạn thân một chút. Ngoài Lâm Trung ra, có lẽ trên đời này có mỗi Lưu Giang còn quan tâm và yêu thích cô thôi.
Vì lẽ này mà sau đó hai gia đình tiến đến chuyện nghị hôn, Lâm Băng không có phản đối. Tuy nhiên, anh và cô đều hiểu rất rõ, Lâm Băng không có yêu anh, cho nên mới mặc anh yêu đương rầm rộ ở bên ngoài. Đến khi nào Lưu Giang chơi chán, sẽ dùng Lâm Băng làm cái khiên ra xua đuổi, các cô gái kia buộc lòng rời đi.
Nói ra sự thật này, Lâm Băng có thể thoát thân. Nhưng như thế thì chẳng khác nào thừa nhận với tất cả mọi người: Cô vẫn chưa quên được Nhiếp Nghi.
Lòng tự tôn không cho phép cô làm điều đó.
[Ừm...] - Cô gật đầu - [Nhưng em không giết cô ta... Hay cãi nhau trên văn phòng là vì Thái Vy rất hay tự tung tự tác động vào đồ đạc của em]
"Cô nhận