Đêm đó, Lâm Băng không về căn hộ kia, để Lưu Giang chở về nhà.
"Sao người em lạnh quá vậy?".
Cô mệt mỏi, tựa đầu lên vai anh, không có chút sức lực nào.
"Lưu Giang, anh ôm em đi có được không?".
"Ừ... Chúng ta vào nhà trước đã!".
Lưu Giang chạy xuống xe, mở cửa cho cô. Lâm Băng phiền đến không muốn làm gì nữa, nhỏ nhẹ làm nũng với anh.
"Bế em...".
Lưu Giang rất nghe lời, mau chóng đưa cô vào trong nhà.
"Là ai đã nói 6 tháng nữa mới dọn về vậy hả?".
Lâm Băng mếu máo.
"Em hối hận rồi... Ngày mai em sẽ nhắn tin cho họ, nói em không mua nữa. Đằng nào thì cũng chưa đi công chứng!".
"Em thực sự cắt đứt hi vọng với Nhiếp Nghi rồi?".
Cô suy nghĩ trong chốc lát, rồi gật gật đầu.
Linh tính mách bảo, Nhiếp Nghi có gì đó không ổn.
Nhà của Lưu Giang rất lớn. Đây cũng không phải lần đầu cô đến đây. Có điều, nhà lớn như vậy mà ở có hai người, quá nhiều không gian trống, đáng sợ lắm. Cưới xong, cô chắc chắn sẽ thuyết phục anh đổi nhà mới. Nhỏ thôi là được.
Lâm Băng nằm trên giường, vùi đầu vào ngực anh. Lưu Giang biết cô không vui, nên cố tình nán lại. Mỗi lúc buồn thì cô đều rất dựa hơi người. Nghe thấy nhịp tim đều đặn của Lưu Giang, cảm nhận được thân nhiệt ấm áp, cô mới thấy an toàn hơn một chút.
"Nói anh nghe, giữa em và Nhiếp Nghi đã xảy ra chuyện gì rồi?".
Cô lắc đầu, u ám nhìn bâng quơ.
"Không biết nữa. Chắc anh ấy cảm thấy em là đứa xấu xa nhất trần đời" - Cô ngây thơ, buồn tủi hỏi như một đứa trẻ - "Lưu Giang, anh có thấy em xấu xa lắm không?".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ừ thì cũng có!".
Cô giơ nắm đấm, đánh mạnh vào ngực anh. Cổ tay bị anh nắm lấy.
"Y như lúc này vậy!".
Tay cô bị kéo tới. Cả người đổ về phía Lưu Giang. Đầu anh cúi xuống, cọ cọ vào mũi cô. Hai mắt hờ hững muốn khép lại. Tiếng thở của anh dồn dập nơi đầu mũi. Mi mắt cô nặng trĩu. Con ngươi mơ màng nhìn Lưu Giang.
"Băng Băng...".
"Dạ?".
"Anh muốn hôn em!".
Lâm Băng không đáp, nhắm mắt thay cho câu trả lời. Khoé môi anh cong lên, xoay người nhấn chặt cô xuống giường. Cô bàng hoàng mở mắt.
"Không thể để em thoát!" - Anh lém lỉnh nói.
Cô bật cười. Mi mắt lại nhắm xuống, chờ một cảm giác mềm dịu lướt qua. Sau đêm nay, cô sẽ đem tất cả mọi thứ về Nhiếp Nghi chôn cất...
Ấy vậy mà hai môi còn cách nhau chưa đến một phân. Bên trong nhà đã vang lên tiếng chuông cửa dồn dập. Cả cô và anh đều giật mình đến ngây người.
Lưu Giang đắp chăn che kín cổ cô, hệt như đang dỗ một đứa bé ngoan.
"Em chờ ở đây, để anh ra xem!".
Lưu Giang không ngờ được là có cảnh sát tìm đến nhà mình. Hai thanh niên cảnh sát còn trẻ, rất sung sức. Vừa thấy anh thì sống lưng liền thẳng tắp, đưa tay lên chào.
"Ờ... có chuyện gì không?".
"Thưa anh Lưu, cô Lâm hiện đang trong diện tình nghi, không thể tuỳ ý ra khỏi vòng giám sát được. Mong anh giao cô ấy cho chúng tôi!".
Lưu Giang thấy khó hiểu.
"Không phải chứ...? Chuyện cô ấy ngủ ở đâu mà các anh cũng quản ư?".
"Đây là lệnh của Nhiếp đội. Anh ấy nói nếu cô Lâm không nguyện ý phối hợp, anh ấy sẽ ra lệnh bắt giam!".
Mặt Lưu Giang trong phút chốc trắng bệch.
"Được rồi, hai anh chờ ở đây. Tôi vào nhà bảo cô ấy!".
Một lúc sau thì Lâm Băng uể oải đi ra. Phấn son vẫn còn nguyên trên mặt, đầu tóc bù xù, váy áo đều không mấy chỉnh trang nữa.
"Ở nhà của Nhiếp đội mấy người với ở lại đây thì có khác gì nhau?".
Hai đồng chí trẻ băn khoăn nhìn nhau, thật thà đồng thanh nói.
"Có Nhiếp đội".
Lâm Băng không muốn quay về đó, nhưng cô càng không thích bị bắt giam. Với cái thân thể này, thì ba ngày trong lao ngục chịu lạnh là cô chết chắc.
Thực ra với tài trí của cô, sao không tìm ra được bằng chứng chứng minh sự vô tội?
Người điều tra là Nhiếp Nghi!
Cô tin vào năng lực phán đoán và xét xử của anh. Anh há có thể ngốc hơn cô? Bị người khác lừa bịp. Nhiếp Nghi không có khả năng đó!
Cứ thế, cô bị áp giải về căn hộ của Nhiếp Nghi.
"Chào buổi tối!".
Anh ta đang nhởn nhơ, ngồi rung đùi đọc báo trên ghế sofa, trong lúc cô mặt mày bí xị, thân thể rệu rã. Lâm Băng chẳng buồn trả lời, tự mình lết chân đi về phòng, ném chiếc túi qua một bên, nằm ật xuống giường ngủ.
Sáng hôm sau, một buổi sáng lạnh lẽo. Đêm qua do quá mệt mà Lâm Băng quên mất cả tẩy trang, thay đồ với đắp chăn. Cổ họng vừa khỏi đã khản đặc khiến cô khó chịu không thôi.
Cô đem đồ đạc bỏ vào máy giặt thì phát hiện bên trong có cái quần lót ướt sũng. A... Tay Lâm Băng run rẩy đánh rơi, cầm thứ kia lên như vật lạ, quẳng vào trong máy sấy. Chỉ là một cái quần mà còn phải giặt và sấy riêng. Anh ta có biết tiết kiệm điện không vậy chứ?
Rồi Lâm Băng đột ngột nghĩ tới cái gì đó, mặt mũi liền đỏ chét như trúng nắng.
"Dậy rồi?".
Cô giật nảy mình.
Nhiếp Nghi đã đứng trước cửa phòng giặt đồ từ lúc nào. Anh đi không một tiếng động, hại cô khiếp vía một phen. Anh nhận ra cô rất dễ giật mình. Làm nhiều chuyện xấu mà trái tim bé tí tẹo.
"Sao không thèm trả lời?".
"Không muốn nói!".
Lâm Băng tống xong mẻ đồ vào máy giặt thì quay lưng đi thẳng.
"Giận tôi vì đã phá hỏng chuyện tốt của em à?".
Cô từ chối giao tiếp, thẳng tay đóng cửa, nhân tiện còn khoá chốt. Có tiếng bước chân bên ngoài, còn có tiếng khoá cửa lạch cạch.
Ôi mẹ ơi!
Vài giây sau thì cánh cửa phòng bật mở.
"Em tưởng thoát được tôi ư?".
Ai nói hắn là cảnh sát vậy chứ? Hắn rõ ràng là một tên vô cùng biến thái.
"Chú có thể nói với mẹ chú rằng tôi không mua căn nhà này nữa, có được không?".
"Không sao. Em là tội phạm. Tôi mới là chủ nhà!".
"...".
"Đính đoong!".
Nhà của Nhiếp Nghi còn có khách. Khách nào mà đến vào sáng sớm thế này? Hai ánh mắt ngu ngơ chạm đến nhau.
Nhiếp Nghi đã giành được quyền nói trước.
"Em mau ra mở cửa đi. Cả cuộc đời tôi chưa bao giờ có khách!".
Lâm Băng định nói là cô cũng thế... Mà chợt nhớ ra là còn có Lưu Giang... đành thậm thịch nghe lời.
Hôm nay Lưu Băng mặc một chiếc áo ba lỗ cùng một chiếc quần short thun ngắn chỉ vừa đủ ôm sát hai bờ mông căng tròn, khoe được đôi chân thon dài, trắng nõn nà, mướt mắt. Dáng vẻ miễn cưỡng kia càng khiến động tác hông đầy đặn đung đưa, vòng eo con kiến đối lập.
Nhiếp Nghi nhất thời không nhấc được ánh mắt. Hơi thở bị siết chặt.
Cánh cửa bật mở, cô còn chưa kịp ngơ ngác thì đã bị một cọc tiền chọi thẳng vào mặt. Hai tay