"Nhiếp đội!".
Cả hai người đều bị giật mình bởi tiếng gọi lớn kia.
Một lần nữa, cả đội cảnh sát đã được dịp trông thấy cảnh bọn họ ân ái mờ ám.
Lâm Băng căng thẳng đứng dậy, nhận ra chân còn chưa mang giày, càng thêm lúng túng.
Hai người mặt mày đỏ au bị quần chúng thúc giục lên xe về nhà.
"Đội trưởng, anh trúng đạn ư? Bị thương rồi?".
Lâm Băng lúc ấy mới giật mình. Ban nãy cô đã thấy lạ.
"Chú trúng đạn rồi?".
Xe cảnh sát chứa được hơn chục người. Mọi người nhao nhác nhận ra, Lâm Băng thường ngày và Lâm Băng khi biết được tin Nhiếp đội bọn họ mất tích là hai con người hoàn toàn khác nhau. Còn nhớ lúc cô hùng hổ leo lên chỗ bọn họ mai phục, hung hăng nổ súng vào Lục đội phó. Người con gái lúc đó mạnh mẽ đến nỗi bọn họ tưởng như cho dù cục núi rớt xuống đầu, cũng chưa chắc đè chết được cô.
Thế nhưng cô gái lúc này đang ngồi bên cạnh Nhiếp đội vừa ngoan ngoãn, mềm yếu, còn có chút nũng nịu, dịu dàng đáng yêu. Bọn họ nhìn thôi mà thấy đau mắt.
"Không sao, đến bệnh viện lấy ra là xong!".
Bọn họ cũng chưa có khi nào thấy Nhiếp đội tỏ ra hiền dịu vậy với bất kỳ ai, hệt như con gấu mẹ vừa được thuần hoá, bắt về nuôi thành gấu bông vậy.
Trong mắt anh có sự lưu luyến mà bọn họ chưa từng được thấy.
"Trúng đạn mà sao chú nói như thể bị trầy da vậy?".
Thiếu nữ hai mắt lấp lánh, tiếc thương nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ nó! Lục đội phó rủa thầm. Cô gái này đã yêu tinh thành hình rồi. Người ngồi kế bên, nhìn qua kính chiếu hậu như ông đây còn thấy không chịu nổi. Nhiếp đội ngồi trực diện thế kia thoát kiểu gì?
"Chuyện nhỏ thôi mà!".
"Không được, em không cho chú nói vậy nữa...".
"...".
Hàng chục cảnh sát trên xe đều bị hai người họ khiến cho nổi hết cả da gà, da vịt lên.
Bọn họ đưa Nhiếp Nghi đến bệnh viện gắp đạn ra trước. Lâm Băng đứng chờ chưa bao lâu thì trông thấy Nhiếp phu nhân và Nhiếp bộ trưởng, cùng cả Chính Lan chạy vào. Nhất thời bị đẩy ra sâu phía sau.
Hình ảnh đêm qua Nhiếp Nghi vừa nhìn thấy đã gọi tên "Chính Lan" hiện ra.
Cô dựa sát vào tường đá lạnh, thấy mình như người ngoài cuộc, đành lủi thủi đi về cơ sở quân đội.
Lâm Băng đã nghỉ hơn một ngày rồi, còn nghỉ nữa không hay lắm. Nghỉ hơn hai ngày sẽ bị nhà trường đánh rớt tín chỉ, phải học lại vào năm sau.
Vào lúc này thì bắt gặp Lưu Giang cùng A Tả, A Hữu đang đứng chờ mòn mỏi trước cổng trường. Lưu Giang vừa trông thấy cô lập tức chạy ra ôm chặt lấy.
"Băng Băng, may quá! Em không sao rồi!".
Lưu Giang vùi mặt vào cổ cô, trên vai cô có thứ nóng hổi vừa rớt xuống, tan ra trên vai.
Tim cũng mềm ra như nước.
"Anh ngốc quá! Em có thể làm sao được đây chứ?".
"Anh không cần biết. Băng Băng là trân báu của anh, anh không muốn để cho bất cứ ai động đến em!".
A Tả, A Hữu đần người.
Ban nãy bên bộ đàm còn nghe đồng nghiệp phao tin Lâm Băng cùng Nhiếp Nghi đang mặn nồng lắm, mấy ngày trước Lâm Băng còn muốn sống muốn chết đi theo bảo vệ anh. Bây giờ lại đang ôm ấp với người đàn ông khác.
Ngay khi Lưu Giang rời khỏi đó, trở về khách sạn, A Tả, A Hữu lập tức tóm cô lại truy hỏi.
"Chị Băng, chuyện này là sao chứ?".
"Xin lỗi, tôi..." - Lâm Băng thở dài - "Những chuyện tôi nói lúc trước, xin hai người hãy quên hết đi có được không?".
A Tả và A Hữu há hốc mồm.
"Sao cơ? Sao có thể thế được? Vậy chị nói chị yêu Nhiếp đội cũng là nói dối cả ư? Thế chị mạo hiểm tính mạng, đi cứu anh ấy là để làm gì vậy chứ?".
Lâm Băng chớp chớp mắt.
"Các cậu cứ coi như... Chưa từng nghe thấy gì cả đi. Chúng tôi thực sự không có tương lai gì cả đâu..." - Cô cúi thấp đầu - "Mấy tháng nữa... tôi đám cưới với Lưu Giang rồi. Hai người cũng đến dự nhé!".
A Hữu không nhịn được mà nói.
"Ai thèm đi cái đám cưới giả tạo đó của chị!".
Lâm Băng gật gật đầu, xoay gót.
"Tuỳ mọi người vậy!".
Lâm Băng đi học quân sự như thường, A Tả và A Hữu không đi theo cô nữa. Tan học, Lưu Giang đến đón cô, đem cô về khách sạn.
Đã mấy ngày nghỉ ngơi không được tốt, hiện tại trở về với giường êm nệm ấm, cảm thấy không tồi. Cái giường kia ở trong doanh trại của bọn họ cũng là loại giường sắt phủ chiếu, nằm cực kỳ đau lưng. Nếu không phải do ban ngày quá mệt mỏi, tối chưa chắc đã có thể ngủ say trên chiếc giường đó đến vậy.
Cô nằm trong bồn tắm xả nước ấm. Những vết bầm mới thấy dịu lại được một chút. Mỗi múi cơ đều giãn ra. Bao nhiêu sự lấm lem, đất cát, dơ dáy bao ngày được gột rửa, chỉ có những dấu vết hằn trên cơ thể và trái tim nhỏ bé là không cách nào lấy đi được. Căn phòng tắm xa hoa còn nghe được văng vẳng tiếng tv từ ngoài truyền vào. Cuộc sống yên bình cứ thế trôi đi như vậy.
Lâm Băng lau người, khoác áo choàng đi ra khỏi phòng, lăn ra giường, thầm muốn ngủ một giấc.
"Làm gì thế? Tóc em còn chưa khô mà?!".
Lưu Giang nhíu mày nhìn cô, anh như đang giận hờn một đứa trẻ.
Lâm Băng xoay người, cuộn mình nhiều lớp trong chiếc chăn dày và ấm. Toàn bộ chăn đang đắp trên người của Lưu Giang đều đã bị cô cướp sạch.
"Ư... Em chỉ muốn ngủ thôi!".
Anh đứng xuống chân giường, kéo lấy tay cô, buộc ngồi dậy.
"Ngoan, chịu khó chút, để anh sấy tóc cho em!".
Thế giới bé nhỏ cuộn tròn trong chăn, nghe tiếng thổi vi vu bên tai ấm áp, thoang thoảng. Cô nghiêng người nằm trên đùi anh, lười biếng như một con vật nhỏ.
"Băng Băng, em có muốn nói cho anh biết gì không? Đã xảy ra chuyện gì đó mà anh không biết ư? Giữa em và Nhiếp Nghi ấy!".
Lâm Băng đang liu riu bỗng giật mình mở mắt. Cô đối diện với cái gương xéo xéo đó không xa.