Phòng bệnh trống hoác, lạnh lẽo. Thi thoảng có cô y tá thò đầu ghé thăm. Nhiếp Nghi không đến đây nữa. Cô đến một người thăm không có!
Đến ngày thứ ba, Chính Lan ghé thăm cô.
Trên người chị ta có vương một mùi hoa nhài thoang thoảng.
Chính Lan hôm nay không mặc đồ công sở nữa. Chị ấy mặc một chiếc váy đen dài, có cổ, hai tay xắn lên cao. Mái tóc ngắn năng động. Vẻ mặt dịu dàng luôn nở một nụ cười tươi.
Có lúc tia nắng chiếu tới, Lâm Băng đã tưởng Chính Lan là thiên sứ.
Chính Lan ngồi bên giường, tỉ mỉ gọt táo và lê cho Lâm Băng ăn.
"Chú Nhiếp Nghi đâu rồi ạ?".
Không hiểu từ lúc nào, trong lòng Lâm Băng chỉ có Nhiếp Nghi. So với anh cả Lâm Trung của cô, thậm chí Nhiếp Nghi còn nhỉnh hơn chút chút. Bâng quơ thôi mà cô đã nghĩ đến anh.
"Chú ấy à? Bận lắm. Ngoài chuyện của em ra thì anh ấy còn có rất nhiều việc phải lo".
Lâm Băng xụ mặt.
Không hiểu vì sao, Lâm Băng không thích cảm giác này. Chính Lan hệt như một người mẹ hiền từ, đảm đang, chăm sóc cho cô. Còn Nhiếp Nghi hệt như một ông chồng cần cù, chịu thương chịu khó, tỉ mỉ ra ngoài làm việc không quên báo với vợ mình đang làm gì vậy.
Lâm Băng bỗng thấy mình giống hệt như một đứa trẻ không hiểu chuyện. Có một con búp bê thích chơi, bỗng thấy ghét khi bị ai đụng đến.
Cần phải nhớ, Chính Lan là người đã giúp cô gặp Nhiếp Nghi, còn đang là người duy nhất đến đây chăm sóc cho cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Băng không có bất cứ lý do nào để ghét chị ấy.
"Em và Nhiếp Nghi cãi nhau à?".
Cô nghĩ ngợi chốc lát, rồi gật đầu...
"Thảo nào cứ nhắc đến em là mặt Nhiếp Nghi cứ chù ụ ra. Yên tâm đi, anh ấy không giận ai lâu đâu. Thể nào mấy bữa nữa sẽ đến đây thăm em cho coi".
Trong lòng Lâm Băng bị cào xước đi một mảnh. Thân thể không đau như trước nữa, nhưng cô chẳng tài nào nhúc nhích được mà đi đâu. Vệ sinh cũng cần có y tá dìu.
"Dạ... Chắc em đã làm chú ấy tức giận rồi".
Chính Lan bật cười.
"Người làm anh ấy tức giận thì nhiều lắm" - Chị ta cười xa xăm, giống như đã đụng trúng một chủ đề thú vị, còn đưa miếng táo kia, trơn tru mớm vào miệng cho cô - "Nhiếp Nghi bình thường rất khó tính. Bọn chị hay nói, cứ thấy anh ấy là biết chắc tiệc sẽ tàn".
Chính Lan không khó nhìn. Mặt chị ấy có hơi gầy, lộ rõ vẻ khắc khổ.
Lâm Băng không nhịn được mà tự véo má mình, cũng chẳng có lấy một miếng thịt.
"Chị Chính Lan à, còn chị thì sao? Chị là một người như thế nào? Gia đình chị có tốt không?".
Lâm Băng chẳng hiểu sao mình hỏi đến những điều này.
Có lẽ vì Chính Lan thật sự là một người quá tốt đi, nên cô không nhịn được mà so sánh, có phải về mọi mặt chị ấy đều tốt hơn cô không?
"Chị hả? Chị ở quê lên thành phố. Quê chị là một vùng nông thôn nghèo. Lớn lên chị đã quen với việc làm ruộng, trồng cây, cho gà bò heo ăn. Điều kiện nhà chị cũng không khá, nhưng được cái gia đình rất hoà thuận, yêu thương nhau. Chị là con út nên anh chị đã phải hỗ trợ hết mình để em gái được lên đây học tập và làm việc đấy!".
Nhắc đến gia đình, đôi mắt Chính Lan sáng lên lấp lánh. Nụ cười không giấu nổi niềm hạnh phúc.
Lâm Băng ủ ê. Cô cũng là em gái út, nhưng là thứ em gái út bị quỷ xui ma ám, khí đen ngập đầu, không ai thương nổi.
"Chính Lan, chị vừa tốt, vừa có phúc nữa...".
"Cảm ơn em" - Chính Lan đưa cho cô ăn miếng táo cuối cùng, lại hỏi - "À, Lâm Băng, em có muốn ăn hay uống gì không? Để chị đi mua cho em nhé!".
"Dạ không cần đâu ạ. Em ăn ở bệnh viện quen rồi, thấy cũng được lắm...".
"Vậy à?".
Lúc này, Chính Lan mới xách lên một cái cà mên. Vừa mở nắp ra thì mùi nước lèo xương ngọt ngào bốc lên nghi ngút.
"Do qua đây nên chị có làm thêm một ít nui nữa, em đừng chê nhé!".
Thật là... Lâm Băng chẳng có lý do nào để không thích Chính Lan. Càng như vậy cô càng ấm ức. Chính Lan hệt như một người mẹ hiền, đang chăm sóc đứa trẻ là cô đây.
Lâm Băng vừa định nhấc tay, cầm lấy muỗng đũa thì chính Chính Lan đã cầm lên, chậm rãi đút cho cô ăn. Thái độ rất hoà nhã, còn tận tình hơn mấy cô y tá ở đây nữa.
"Có ngon không?".
"Rất ngon ạ...".
Cô thấy mình bệnh thật rồi. Bệnh nên khi ăn ngon, khen tán thưởng lại thấy nặng nề không tả xiết.
"Hay mai chị lại nấu mang đến cho em nhé. Em có thích ăn gì thì cứ dặn chị".
Chính Lan cẩn thận thu dọn lại mọi thứ sau khi đã hầu cô ăn.
Lâm Băng ngẩn ngơ. Mai mốt lớn lên, cô muốn trở thành một cô gái dịu dàng, đảm đang, tốt tính như Chính Lan. Chắc chắn không ít anh muốn cưới.
"Băng Nhi, anh về rồi đây!".
Cánh cửa đột ngột mở khiến cả cô cùng Chính Lan đều bị bất ngờ. Ông anh củ tỏi của Lâm Băng thật sự đã về nước rồi.
Lâm Trung vẫn chẳng hề thay đổi gì so với trước khi anh đi. Thì anh đã đi có bao nhiêu ngày đâu.
Lâm Băng vừa trông thấy bộ dáng ngáo ngơ của anh, liền xúc động lẫn ấm ức rơi nước mắt nghẹn ngào. Lâm Trung vỗ về cô trong lồng ngực, vuốt ve mái tóc mềm, nhẹ