Băng phong tam xích, không phải do cái lạnh một ngày(*).
(*) Ý là mọi chuyện xảy ra đều không phải ngẫu nhiên, chẳng phải một sớm một chiều nên chuyện.
Tuy đây là lần đầu tiên Lục Dĩ Ngưng hình thành ý định chia tay, nhưng nguyên nhân sâu xa của ý định này thì đã có từ rất lâu về trước, không phải kiểu lớn đến mức nước sông không phạm nước giếng, thậm chí có thể nói là vô cùng nhỏ, nhỏ đến mức có lẽ trong mắt Đường Mộ Bạch đây căn bản chẳng phải vấn đề gì.
Mà cũng chính là do cái nguyên nhân nhỏ nhặt không đáng kể này cứ hết lần này tới lần khác, tích lũy từng chút từng ít một qua tháng qua ngày, càng ngày càng lớn dần lên, để đến cuối cùng trở thành giọt nước tràn ly.
Ngay từ khi bắt đầu Lục Dĩ Ngưng đã biết rằng Đường Mộ Bạch thật ra không thích cô đến vậy, bằng không kể cả người có lạnh nhạt đến mấy cũng không thể từ đầu đến cuối chỉ để một mình bạn gái chủ động.
Chủ động quá nhiều rồi, ai cũng đều sẽ cảm thấy mệt, huống hồ là một người được nuông chiều từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu bao nhiêu uất ức như Lục Dĩ Ngưng.
Cô nguyện ý chủ động bởi vì cảm thấy anh xứng đáng, đáng để khiến cô tự nguyện nhượng bộ từng bước, từng chút một thay đổi bản thân vì anh.
Cũng giống như khi Lục Dĩ Ngưng bắt đầu học nấu ăn, một cô gái mười đầu ngón tay chưa từng phải chạm nước mùa xuân lần đầu tiên biết cầm dao, lần đầu tiên biết bật lửa, ngón trỏ bị lưỡi dao làm đứt đến giờ vẫn còn có thể nhìn thấy vết sẹo mờ nhạt, vô số những vết thương nhỏ do bị dầu bắn lên lại càng không phải kể tới.
Lại ví dụ như trước kia khi Khương Nại nói với cô rằng Viện Y học có một chuyên ngành gọi là Y học hình ảnh, Lục Dĩ Ngưng đã thật sự từng có ý định chuyển ngành học vì nghĩ gần quan sẽ được ban lộc; kể cả sau khi Lục Hân Dung đã sắp xếp xong thủ tục đi du học cho cô, cô thậm chí còn nghĩ nếu Đường Mộ Bạch không muốn cô ra nước ngoài, vậy thì cô cũng có thể từ bỏ luôn cơ hội này.
Giữa hai thứ cô thích nhất là nhiếp ảnh và anh, cán cân trong lòng cô không chịu khống chế mà nghiêng về phía Đường Mộ Bạch.
Lục Dĩ Ngưng nhận thấy rõ những thay đổi của bản thân mình hơn bất kỳ ai, cô cũng không muốn biến thành như vậy, thế nhưng vẫn mặc kệ để cho bản thân càng ngày càng trở nên không giống chính mình.
Trước kia khi vẫn còn ở Đại học B thì không sao, càng chủ động càng mệt đến mức nào nhưng chỉ cần nhìn thấy Đường Mộ Bạch cười với cô một cái, cô liền có thể nháy mắt trở lại nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng hiện tại thì khác.
Mỗi lần Lục Dĩ Ngưng trở về chung cư, nằm lên giường cũng chỉ có thể nhìn thấy trần nhà trắng đến lóa mắt, muốn nhìn thấy mặt Đường Mộ Bạch một lần cũng là một chuyện rất khó khăn.
Bởi vì Lục Dĩ Ngưng biết Đường Mộ Bạch rất bận cho nên mỗi lần cô gửi tin nhắn đều cố gắng ngắn gọn hết sức có thể, thỉnh thoảng mới gọi điện thoại một lần, video call lại càng không cần nhắc đến.
Chuyên ngành học của bọn họ hoàn toàn không có một chút liên quan gì đến nhau, chủ đề chung để nói chuyện cũng chẳng có bao nhiêu, ngoại trừ ăn ngủ nghỉ, chuyện có thể nói đến đã ít lại càng ít hơn.
Mà ba chuyện ăn ngủ nghỉ này nói nhiều rồi cũng sẽ khiến người ta chán ngán.
Mới đầu Lục Dĩ Ngưng còn có thể kiên trì mỗi ngày đều cùng Đường Mộ Bạch nói chuyện vài câu, lâu dần ngay cả bản thân cô còn cảm thấy hoàn toàn chẳng còn tác dụng gì nữa.
Sự khác biệt giữa ở cùng nhau và yêu xa bắt đầu biểu hiện rõ ràng.
Vế trước dù chỉ là ngồi cùng một chỗ không nói chuyện vẫn sẽ không cảm thấy khó xử, nhưng còn vế sau, sau khi không còn chủ đề nữa, tuần suất nói chuyện của hai người sẽ chỉ càng ngày càng ít đi, vốn dĩ đã xa cách vạn dặm, sau khi đến nói chuyện phiếm còn nói không nói nổi nữa thì tình cảm càng không cần phải hỏi.
Tình cảm của Đường Mộ Bạch với cô vốn dĩ đã chẳng sâu đậm, trải qua sự tĩnh lặng của thời gian, nói không chừng cô còn chưa kịp học xong trở về anh đối với cô đã chỉ còn lại chán ghét.
Còn về Lục Dĩ Ngưng, đương nhiên là cô vẫn sẽ thích Đường Mộ Bạch.
Thế nhưng tình yêu từ một phía thì có thể làm được gì?
Chỉ khiến bản thân mình tổn thương và làm khó cho đối phương mà thôi.
Chuyện chia tay này, Lục Dĩ Ngưng đương nhiên không phải là tâm huyết dâng trào.
Mồi châm lửa cũng có, đã bắt đầu được châm ngòi từ một tuần trước.
Tuần trước, Lục Dĩ Ngưng đột nhiên nhận được một lời mời kết bạn.
Đối phương có lẽ là một cô gái, để avatar là một nhân vật hoạt hình trắng trẻo mũm mĩm rất đáng yêu, ban đầu Lục Dĩ Ngưng còn không để ý tới, mãi sau người ta liên tục gửi tới mấy lần cô mới ấn đồng ý.
Người nọ nhanh chóng gửi tới một tin nhắn: 【Cô là bạn gái hiện tại của Đường Mộ Bạch đúng không?】
Trong lòng Lục Dĩ Ngưng nhất thời lộp bộp một cái.
【Tôi là Văn Tĩnh, bạn của Tiểu Bạch.】
Cô đương nhiên vẫn còn nhớ người tên Văn Tĩnh này, chính xác hơn mà nói, những thứ liên quan đến Đường Mộ Bạch cô đều ghi nhớ rất rõ ràng.
Lục Dĩ Ngưng không trả lời, đợi cô ta nói tiếp.
Văn Tĩnh: 【Hai người yêu nhau một năm rồi đúng không?】
Cô ta hiển nhiên biết rất nhiều về Đường Mộ Bạch, ngay cả hai người họ yêu nhau bao lâu rồi cũng có thể nói ra được đại khái.
Lục Dĩ Ngưng im lặng.
Văn Tĩnh: 【Ở bên nhau lâu như vậy rồi cơ đấy.】
Lục Dĩ Ngưng: 【Cô muốn nói cái gì?】
【Muốn tốt bụng nhắc nhở cô một chút, đừng nên quá để tâm. Tiểu Bạch sẽ không quá thật lòng với cô đâu.】
Lục Dĩ Ngưng lại tiếp tục im lặng.
【Không tin à?】
Văn Tĩnh: 【Cô tên là Lục Dĩ Ngưng đúng không? Bạn học Lục Dĩ Ngưng, có phải hồi nhỏ cô xem nhiều phim thần tượng quá rồi nên cảm thấy mình không giống với những cô gái khác, có thể trở thành người con gái đặc biệt nhất bên cạnh cậu ấy đúng không?】
【Vậy tôi nói cho cô biết, mỗi một người bạn gái của cậu ấy đều nghĩ như vậy đấy, nhưng kết quả thì sao... Nếu thật sự là như thế, cô cảm thấy còn có thể đến lượt cô sao?】
Nói cách khác, trong mắt Đường Mộ Bạch, cô và những người bạn gái trước đây của anh hoàn toàn không có chút khác biệt nào.
Từng câu nói của Văn Tĩnh đều rất sắc bén, mỗi chữ như mỗi nhát dao cứa lên trái tim cô.
Những thứ Lục Dĩ Ngưng vốn muốn tự lừa mình dối người, cứ như vậy bị cô ta không hề lưu tình mà vạch trần ra ánh sáng.
Văn Tĩnh vẫn tiếp tục xát muối lên vết thương của cô: 【Hai người yêu nhau lâu như vậy, cậu ấy đưa cô đi gặp người lớn bao giờ chưa? Bạn bè của cậu ấy có biết đến sự tồn tại của cô không?】
Cô ta tựa hồ cơ bản không muốn đợi Lục Dĩ Ngưng trả lời, lại tiếp tục hỏi thêm: 【Không có đúng không... Nếu đã vậy, cô còn cảm thấy mình và những người khác có chỗ nào khác nhau không?】
Trận giằng co này, mới bắt đầu được vài phút, Lục Dĩ Ngưng đã bị đẩy vào thế yếu.
Văn Tĩnh: 【Cô cũng đã trưởng thành rồi nhỉ, coi như năm nay cô 18 tuổi, đi du học xong cũng mất đến vài năm, đến lúc đó cũng đã 22 23 tuổi rồi, kể cả Tiểu Bạch không nói chia tay với cô, cô có chắc là bố mẹ cậu ấy sẽ đồng ý chuyện của hai người không?】
Không nghi ngờ chút nào, đây đều là những vấn đề đáng phải cân nhắc, chỉ là trước đây Lục Dĩ Ngưng đều một mực lảng tránh mà thôi.
Rất nhanh, Văn Tĩnh ở đầu bên kia liền gửi đến vài tấm ảnh, trên ảnh một nhóm người quây quần bên bàn ăn, thoạt nhìn thực hài hòa ấm áp.
Lục Dĩ