Người xưa nói không sai: Vật họp theo loài, người phân theo nhóm.
Bạn đánh bài của Lục Hân Dung đều là phu nhân nhà giàu có, đương nhiên không thiếu tiền, có điều bị một tiểu nha đầu làm cho thua đến rỗng túi như vậy ít nhiều vẫn sẽ mất mặt.
Vận may của Lục Dĩ Ngưng thật sự rất tốt, đối diện đều là trưởng bối chung quy không nên thắng mãi như vậy, thế nhưng cô lại không phải diễn viên, nếu thả quá lộ liễu lại sợ sẽ bị nói là coi thường bọn họ, cho nên cô không dám chơi nhiều, chỉ đánh vài ván liền rời khỏi bàn.
Đã lâu lắm rồi Lục Dĩ Ngưng không được ở trong môi trường náo nhiệt như vậy, Tết năm ngoái cô còn không về nhà, quen với cảnh vắng vẻ đã lâu, đột nhiên được tiếp xúc với náo nhiệt liền cảm thấy vô cùng có sức hấp dẫn, cô cũng không lên lầu nữa mà sang sofa ngồi xem TV.
Hơn 10 giờ tối, các ông chồng ở nhà đều gọi điện thoại tới thúc giục, bàn bài lúc này mới bắt đầu tàn.
Lục Dĩ Ngưng dựa trên ghế sofa suýt nữa thì ngủ thiếp đi, đến khi nghe thấy âm thanh ghế ma sát xuống sàn nhà phát ra truyền đến, cô mới chợt bừng tỉnh.
Lúc này TV đang phát《Thế giới động vật》, con báo phía trên cúi người trong tư thế sẵn sàng lao đi như mũi tên sắp rời khỏi cung, Lục Dĩ Ngưng liếc qua sau đó quay lại nhìn sang Lục Hân Dung đang đếm tiền, "Cô, mọi người không chơi nữa à?"
Lục Hân Dung thắng được không ít tiền, cười híp mắt "Ừm" một tiếng, ngay sau đó lại nhíu mày, "Đợi chút, hình như cô ăn phải cái gì làm cho đau bụng rồi..."
Lục Dĩ Ngưng liếc mắt nhìn mấy đĩa trái cây trên bàn đều chỉ còn lại vỏ dưa hấu và vỏ cam, hiển nhiên là đã bị bọn họ ăn hết, đau bụng cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Lục Hân Dung đã ôm bụng quay người: "Tiểu Nghi con ra ngoài tiễn các dì nhé... Cô vào nhà vệ sinh một chút."
Không đến vài giây sau, cửa nhà vệ sinh đã bị bà đập "Phanh" một tiếng.
Lục Dĩ Ngưng giật khóe miệng, vội vã đứng lên.
Phó Uẩn cười nhìn cô, "Không cần tiễn đâu, buổi tối trời rất lạnh, không cẩn thận sẽ bị cảm mạo."
"Không sao đâu ạ, " Lục Dĩ Ngưng cầm lấy áo khoác lúc trước cô vắt trên lưng ghế sofa rồi khoác lên người, "Đã có xe đến đón các dì chưa ạ?"
Những khu nhà cao cấp thường đều là khép kín, bảo vệ ở cổng kiểm tra rất nghiêm ngặt, taxi ở bên ngoài căn bản không thể đi vào, còn xe riêng bên ngoài đều phải được chủ nhà xác nhận mới được phép đi vào, điều này liên quan trực tiếp đến việc Lục Dĩ Ngưng phải tiễn họ ra đến cửa nhà hay là đến cửa tiểu khu.
Vừa dứt lời, hai người còn lại liền khoát tay, "Đều trong cùng một khu nhà cả, đón cái gì chứ."
Lục Dĩ Ngưng vuốt tóc, lại nhìn sang Phó Uẩn, "Cô Phó, dì... không phải đúng không ạ?"
Đương nhiên là cô không hi vọng nhà Phó Uẩn cũng ở khu này.
Phó Uẩn là ai chứ?
Là mẹ của Đường Mộ Bạch đó, bà mà ở khu này, vậy cho dù Đường Mộ Bạch không sống ở đây thì anh cũng sẽ thường xuyên đến, nếu chạm mặt cô nữa thì lại lúng túng lắm cho xem.
May thay, Phó Uẩn lắc đầu rất nhanh, "Nhà dì không ở đây."
Lục Dĩ Ngưng thở phào nhẹ nhõm, cong khóe môi cười, "Cô Phó, dì gọi xe về hay là có người đến đón ạ?"
"Nhà dì có lái xe đến đón."
Lục Dĩ Ngưng hỏi lại: "Tài xế ạ?"
Phó Uẩn ngạc nhiên nhìn cô, vài giây sau mới nhắc lại: "Ừm, tài xế."
Điều mà bà và Lục Dĩ Ngưng đã nghĩ tới chắc chắn không giống nhau.
Trong mắt Phó Uẩn, Lục Dĩ Ngưng vẫn là cô gái nhỏ khi ấy vì con trai mình mà bùng học nguyên cả một học kỳ, suy nghĩ đơn thuần lại rất cố chấp, vốn dĩ từ tối đến giờ bà vẫn không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng ngay khi Lục Dĩ Ngưng mở miệng hỏi câu vừa rồi, bà chợt cảm thấy trong ngữ khí của cô gái nhỏ ban đầu là mong chờ rồi chuyển thành thất vọng.
Không phải là vẫn nhớ mãi không quên con trai bà đấy chứ?
Biểu cảm của Phó Uẩn đột nhiên ngưng trọng rồi im lặng.
Hai người cùng đi ra cửa khu nhà, chưa đầy hai phút đã đi đến cổng.
Khí hậu Bắc Thành khô ráo, gió buổi tối rất lớn, đem mái tóc dài của Lục Dĩ Ngưng thôi bay toán loạn che khuất gần nửa khuôn mặt.
"Chắc xe sắp đến rồi," Phó Uẩn nhìn đồng hồ, lại nói: "Cũng không còn sớm nữa, hay là Dĩ Ngưng cháu cứ vào trong trước đi."
"Không sao đâu ạ, cháu ở đây đợi với dì một lát cũng được, muộn như vậy rồi dì ở đây một mình không an toàn lắm."
Phó Uẩn không từ chối, lại tìm đề tài: "Dì nghe cô cháu nói, cháu học ở Mỹ à?"
"Vâng ạ."
"Đi từ bao giờ thế?"
"Đi từ trước khi vào năm hai rồi ạ."
Toang rồi, đây chẳng phải là đoạn thời gian Đường Mộ Bạch đang yêu người khác sao.
Không phải là do chịu không nổi đả kích nên mới quyết định ra nước ngoài đó chứ?
Tâm trạng Phó Uẩn càng ngày càng phức tạp, ánh mắt nhìn cô ngập tràn yêu thương và quan tâm, "Dĩ Ngưng..."
Lục Dĩ Ngưng quay sang, "Sao thế ạ cô Phó."
"Không phải cháu... còn thích Đường Mộ Bạch đấy chứ."
Lục Dĩ Ngưng sửng sốt, cũng không hiểu tại sao đột nhiên bà lại hỏi như vậy, cô thất thần một chút nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh, cô mỉm cười tự nhiên, "Đã hết từ lâu rồi ạ."
Phó Uẩn nhìn trái nhìn phải nhưng vẫn không nhìn ra manh mối gì từ nét mặt cô.
Bà bán tín bán nghi, nhưng cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, lại tùy tiện cùng cô tâm sự vài câu.
Mười phút sau, một chiếc Bentley màu đen dừng lại trước mặt.
Phó Uẩn cầm tay Lục Dĩ Ngưng rồi vỗ nhẹ, "Vậy dì đi trước nhé, rảnh rỗi có thể đến nhà dì chơi."
Lục Dĩ Ngưng mặt không đổi sắc đáp ứng một tiếng "Vâng ạ", nhưng trong lòng lại nghĩ, có đánh chết cô cũng không bước chân vào Đường gia một bước.
Phó Uẩn mở cửa xe, vừa ngồi vào xe chưa được vài giây, bà liền "A" một tiếng, "Sao lại là con đến đón mẹ?"
"Tiện đường."
Phó Uẩn nhíu mày nhìn Đường Mộ Bạch, chẳng hiểu sao cứ cảm thấy ánh mắt anh có gì đó kỳ quái khó tả, ngừng vài giây, bà mới đột nhiên nhớ ra: "Cô bé bên ngoài con còn nhớ không, là người vì con mà trốn tiết của mẹ ấy."
Đường Mộ Bạch di chuyển tầm mắt nhìn qua gương chiếu hậu, Lục Dĩ Ngưng hiển nhiên chưa chú ý tới người ngồi ở ghế lái là ai, sau khi nói tạm biệt với Phó Uẩn ngồi ở hàng ghế sau, cô nhanh chóng xoay người rồi đi vào cửa khu nhà.
Phó Uẩn đóng cửa sổ xe, lúc này mới lại nhìn đến con trai ở phía trước: "Con đi tiễn đi."
Đường Mộ Bạch bất động, "Không đi."
Phó Uẩn tức không nói nên lời mà đạp vào lưng ghế trước, "Đi mau!"
Đường Mộ Bạch vẫn không có động tĩnh, nhưng anh hơi nghiêng đầu, "Mẹ, mẹ muốn cô ấy làm con dâu mẹ đấy à?"
"Con đang nằm mơ à ?"
Phó Uẩn không hề cho anh chút mặt mũi nào, "Con gái nhà người ta đã hết tình cảm với con từ tám trăm năm trước rồi, giờ con có muốn theo đuổi người