Đây là một loại cảm xúc vừa rối rắm mà lại rất phức tạp.
Lục Dĩ Ngưng tự nói với bản thân rằng cô không thể bị rung động, nhưng đáng tiếc là trái tim kia lại không nghe theo sự sai bảo của cô, mỗi lần gặp anh nó vẫn sẽ nhảy lên cực kỳ nhanh.
Bây giờ cũng không phải quá sớm, tám chín giờ mặt trời đã lên cao rồi, ánh nắng chiếu xuống trên người người nọ, toàn thân anh giống như đang phát ra ánh sáng vậy, rực rỡ đến mức có chút chói mắt.
Lục Dĩ Ngưng cảm thấy thật may mắn vì người đi cùng cô đến đây hôm nay không phải Phương Đồng, nếu không cô nhóc kia không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Cô gái đồng nghiệp này dù sao cũng đã đi làm được vài năm rồi, nhìn thấy người khác phái đẹp trai tuy cũng có kích động nhưng rốt cuộc cũng là người đã từng gặp qua sóng to gió lớn, sau khi kích động xong lại nhanh chóng lắc đầu, "Đa phần trai đẹp đều có bạn gái hết rồi."
Nhưng người này đúng thật là còn chưa có bạn gái.
Lục Dĩ Ngưng đè xuống sự xao động nơi đáy lòng, tỉnh bơ liếc nhìn người đàn ông ở cách đó hơn mười mét, không tiếp lời.
May mắn là hai người không tạo ra động tĩnh quá lớn, hơn nữa khoảng cách cũng khá xa nên người ở đằng kia hoàn toàn không chú ý đến bọn họ, có lẽ anh đang gọi điện thoại, nửa cúi đầu, bước đi không nhanh không chậm trên con đường nhỏ hẹp.
Lục Dĩ Ngưng thu hồi tầm mắt, vì để tránh đụng phải anh, cô kéo đồng nghiệp quay người đi vòng theo một hướng khác.
Cánh đồng hoa hướng dương rất lớn, được chia thành hai phần nam bắc bằng một con đường nhỏ, Lục Dĩ Ngưng và đồng nghiệp đi về phần phía bắc.
Địa hình ở đây cao hơn nên dường như ánh nắng mặt trời cũng gắt hơn một chút, đứng ở một chỗ cao hơn, Lục Dĩ Ngưng lại phóng tầm mắt nhìn qua lần nữa, lúc này mới phát hiện phía trước Đường Mộ Bạch còn có một con chó rất to.
Bởi vì khoảng cách thực sự quá xa nên cô gần như chỉ có thể nhìn thấy một cục màu trắng, ngay cả nó là giống gì cũng không thể nhìn ra được.
Nhưng mà có là giống gì thì cũng không liên quan đến cô, Lục Dĩ Ngưng đã không còn là Lục Dĩ Ngưng trước kia muốn làm con chó được Đường Mộ Bạch ôm trong lòng nữa rồi.
Nghĩ đến điều này cô mới cảm thấy bản thân trước kia thực sự rất ngốc, cũng giống như trước đây Lục Vệ Quốc đã đối xử quá tốt với Từ Mạn vậy.
Kết quả thì sao ?
Hoàn mỹ chứng minh cho câu: Thương chó chó liếm mặt.
Câu nói này giống như một chậu nước lạnh, rất đúng lúc dội xuống, trái tim mới vừa rồi còn nhảy loạn lên của Lục Dĩ Ngưng thoáng chốc liền bình tĩnh lại.
Đồng nghiệp nữ lại càng là kiểu nhiệt tình ba phút, sau khi nói một hồi thấy Lục Dĩ Ngưng căn bản không có hứng thú với chủ đề này nên cũng không nói tiếp nữa, bắt đầu đổi sang bàn luận một chủ đề khác.
Đàn ông thích bàn chuyện làm ăn và phụ nữ, còn phụ nữ thì lại thích bàn luận về hàng xa xỉ và thần tượng giới giải trí.
Trong lúc chụp ảnh, cô gái đồng nghiệp nói từ chủ đề thần tượng giới trẻ mới debut năm nay rồi lại chuyển đến túi xách phiên bản giới hạn mới ra mắt của Chanel, hai tiếng đồng hồ trôi qua, miệng cô ấy gần như chưa từng dừng lại.
Với tư cách là một đồng nghiệp tốt của cô ấy, Lục Dĩ Ngưng đương nhiên cũng sẽ không để cô ấy nhàm chán nói chuyện một mình, thỉnh thoảng cũng sẽ nói thêm vài câu.
Một buổi sáng trôi qua rất nhanh thế nhưng việc chụp ảnh vẫn chưa được hoàn tất.
Buổi trưa hai người cũng không quay lại tòa soạn mà ở lại Lộc Cảng tùy tiện ăn một bữa cơm.
Nói là tùy tiện, nhưng ở một nơi tiêu tiền như nước như chỗ này, một bữa ăn vẫn phải mất mấy trăm tệ.
Vừa ra khỏi nhà hàng, ánh nắng bên ngoài dường như còn gắt hơn cả trước khi đi vào, chiếu xuống đỉnh đầu khiến cho cả da đầu cũng trở nên tê dại.
Lục Dĩ Ngưng kéo tóc, đeo kính râm lên, rồi lại kéo thấp vành mũ xuống, toàn thân gần như được che đậy kín mít.
Những thứ như kính râm bây giờ đeo thì không sao nhưng lát nữa thật sự bắt đầu chụp hình thì bắt buộc phải tháo xuống, Lục Dĩ Ngưng phơi nắng đến nỗi có chút nhức đầu, bước chân nhanh hơn về phía lúc ban đầu cô đến, chỗ đó có một đình nghỉ mát, tuy rằng không giúp được gì nhiều nhưng ít nhất cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
Bởi vì đã là giữa trưa nên trời nóng như thiêu đốt, cô gái đồng nghiệp cũng chẳng buồn nói nhiều như lúc trước nữa, chỉ dựa vào chiếc ghế trong đình im lặng nghỉ ngơi.
Bên tai Lục Dĩ Ngưng yên tĩnh lại, ngoại trừ tiếng một loại chim không biết tên nào đó đang hót và tiếng ve kêu ra thì cũng chỉ còn tiếng gió tựa như còn mang theo sự oi bức của ngày hè, lần đầu tiên cô cảm thấy công việc của một nhiếp ảnh gia mệt đến như vậy.
Nhưng mà cũng chỉ là một chút thôi.
Lục Dĩ Ngưng chỉ nghỉ ngơi vài phút đã lại nhanh chóng nhiệt huyết tràn đầy, nhân lúc rảnh rỗi trong khi đồng nghiệp còn đang nghỉ ngơi, cô mở máy ảnh xem những bức hình chụp được ban sáng.
Hình chụp không ít, đại khái khoảng một trăm tấm, cho dù góc độ chỉ khác nhau một chút nhưng hiệu quả cuối cùng phơi bày trên màn hình đều sẽ không giống nhau, Lục Dĩ Ngưng chuyển từng tấm một, sau đó cũng xóa từng tấm đi.
Bởi vì Đường Mộ Bạch mới sáng sớm không biết phát điên cái gì mà lại ở đó dắt chó đi dạo, cho nên bên trong có đến mười mấy tấm có anh lọt vào ảnh.
Lục Dĩ Ngưng chuyển tới chuyển lui, nhưng không thể ngờ rằng bức ảnh có hiệu quả tốt nhất thế mà lại là mấy bức có anh trong đó, cô cảm thấy lưu lại không tốt lắm, thế nhưng xóa đi thì lại rất đáng tiếc.
Trên màn hình máy ảnh, giữa cánh đồng hoa hướng dương vàng rực rộng lớn, một người đàn ông mặc đồ thể thao màu trắng đang dắt theo một con chó cùng màu với anh đi tản bộ.
Tuy chiếm tỷ lệ không lớn trong bức ảnh, thế nhưng cấu hình máy ảnh của Lục Dĩ Ngưng thật sự quá cao, nhìn như vậy tuy rằng không rõ ràng lắm, thế nhưng một bức ảnh có đột nét cao khi được phóng to lên, ngay cả một con kiến bé tí cũng có thể nhìn thấy rõ được ngũ quan.
Lục Dĩ Ngưng xem đi xem lại mấy bức ảnh này vài lần, sau đó tùy ý chọn một tấm rồi phóng to lên.
Các đường nét trên khuôn mặt Đường Mộ Bạch rất rõ ràng, thậm chí Lục Dĩ Ngưng còn có thể nhìn thấy khóe môi anh hơi cong lên.
Cũng không biết là đang nói chuyện điện thoại với ai, khiến cho anh cười vui vẻ đến như