Khi Đường Mộ Bạch nói câu này, giọng nói của anh nghe thoáng qua thì có vẻ khá bình thường, thế nhưng chỉ cần cẩn thận nghĩ lại liền có thể mơ hồ phát giác ra có chỗ nào đó là lạ.
Lục Dĩ Ngưng quả thực đã lợi dụng anh, có điều cô lợi dụng một cách tràn đầy chí khí, hoàn toàn không hề có một chút áy náy nào, cô chậm rãi mở chốt dây an toàn, cho dù là cây ngay không sợ chết đứng nhưng vẫn thản nhiên phủ nhận: "Đâu có."
Dừng một chút, cô lại bổ sung thêm một câu: "Nếu anh cứ nhất định muốn nghĩ như vậy thì em cũng không còn gì để nói."
Câu này nghe thế nào cũng thấy giống những lời điển hình mà đàn ông cặn bã thường hay nói.
Lục Dĩ Ngưng nói xong tự bản thân cô cũng cảm thấy không hay lắm, có điều cô cũng không có ý định giải thích thêm gì, chỉ nhíu mày: "Cảm ơn anh."
Cảm ơn anh đưa cô đến đây, cũng cảm ơn anh đã phối hợp giúp cô cho nữ đồng nghiệp điêu ngoa kia một cục tức.
Đương nhiên chủ yếu là cảm ơn vì vế sau.
Giáo dưỡng đã thấm sâu vào xương cốt khiến Lục Dĩ Ngưng thực tự nhiên kéo ra một nụ cười dịu dàng mà lại không mất lễ phép, cô gật đầu với người đang ngồi trên ghế lái rồi quay người mở cửa muốn xuống xe.
Kết quả cô kéo tay nắm cửa xe vài lần, rồi lại thử đẩy ra, thế nhưng cửa xe vẫn hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào.
Lục Dĩ Ngưng còn tưởng rằng đó là do cô dùng chưa đủ sức nên cô lại thử thêm vài lần nữa, thế nhưng kết quả vẫn như vậy.
Khóa cửa xe hình như bị hỏng rồi, hoàn toàn không thể mở ra được.
Não bộ Lục Dĩ Ngưng tựa như bị treo máy vậy, mãi một lúc sau cô mới phản ứng lại, sau đó quay đầu nhìn Đường Mộ Bạch, "Anh quên mở khóa xe à?"
Đường Mộ Bạch nghiêng đầu nhìn cô, "Không quên."
Anh vốn không hề có ý định mở.
Lục Dĩ Ngưng còn đang muốn nói tiếp thì đã nghe thấy anh tiếp tục nói: "Lợi dụng xong liền muốn đi luôn như vậy à?"
"......"
Tuy rằng vừa rồi Lục Dĩ Ngưng đã phủ nhận, thế nhưng Đường Mộ Bạch đâu có ngốc, có thể nhìn ra cũng là chuyện vô cùng bình thường.
Lục Dĩ Ngưng cũng liền dứt khoát không tiếp tục giả ngu nữa, cô ngồi thẳng lại sau đó kéo túi xách tay đeo bên người ra.
Mặc dù bên trong không có nhiều tiền mặt nhưng tốt xấu cũng có vài tờ.
Lục Dĩ Ngưng trước tiên rút ra một tờ một trăm tệ, sau đó đặt lên bảng điều khiển.
Ánh mắt Đường Mộ Bạch di chuyển theo bàn tay cô, đợi sau khi cô đặt tờ một trăm tệ kia xuống anh mới thu lại tầm mắt và quay sang nhìn vào mặt cô.
Khóe miệng Lục Dĩ Ngưng giật giật, lại đưa thêm một tờ một trăm tệ nữa qua, "Đủ chưa?"
Ánh mắt Đường Mộ Bạch thâm trầm, rũ mắt không nói gì.
Lục Dĩ Ngưng tưởng rằng vẫn còn chưa đủ nên cô liền đưa nốt hai trăm tệ cuối cùng còn sót lại trong túi cho anh, "Em chỉ có bao nhiêu đây thôi."
Khóe môi Đường Mộ Bạch nhếch lên, bật cười.
Đây là coi anh như một diễn viên, còn là kiểu diễn viên quần chúng diễn một lần được mấy trăm tệ đấy à... Anh chỉ đáng giá mấy trăm tệ này thôi sao?
Đường Mộ Bạch hoàn toàn là bị chọc tức đến bật cười, anh khẽ nghiến răng, "Không đủ."
Người này từ nhỏ đến lớn đều chưa từng thiếu tiền, hai từ "Không đủ" vừa thốt ra, Lục Dĩ Ngưng cơ bản đã hiểu được anh có ý gì.
Vấn đề chắc chắn không phải ở tiền ít hay là nhiều.
Có điều Lục Dĩ Ngưng vẫn giả vờ như không hiểu gì, cô lại mở khóa màn hình điện thoại, "Vậy anh muốn bao nhiêu, em sẽ chuyển qua cho anh."
Đường Mộ Bạch dựa lưng lên ghế lái, anh ung dung tự tại hoàn toàn khác với Lục Dĩ Ngưng, cánh tay tùy ý khoác lên vô lăng, "Hay là chúng ta giải quyết món nợ lần trước trước đi?"
Lục Dĩ Ngưng nghe anh nói mà sửng sốt: "Nợ gì cơ?"
"Nợ đi ăn cùng với anh."
Lục Dĩ Ngưng nhíu mày: "Nhưng mà hôm đó em đi ăn với anh rồi còn gì."
Hơn nữa đó còn là một bữa ăn khiến người ta cực kỳ khó quên, Lục Dĩ Ngưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy người bị thua thiệt là mình.
Thế nhưng Đường Mộ Bạch hiển nhiên không cho là vậy, anh hơi nghiêng người về phía trước, mở ngăn để đồ rồi lấy điện thoại ra: "Lần trước anh nói gì có còn nhớ không?"
"......"
Lục Dĩ Ngưng suy nghĩ vài giây, sau đó đáp: "Quên rồi."
Lần đó Đường Mộ Bạch nói nhiều như vậy, làm sao cô biết được anh muốn nói đến câu nào.
"Không sao," Đường Mộ Bạch tựa như cũng biết trước cô sẽ trả lời như vậy, giọng anh lạnh nhạt không hề có bất kỳ cảm xúc lên xuống nào, "Anh giúp em nhớ lại."
Dứt lời không tới vài giây, anh đã đưa điện thoại trong tay tới.
Lục Dĩ Ngưng rũ mi, rất nhanh đã nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, rõ ràng là lịch sử trò chuyện giữa cô và Đường Mộ Bạch, bởi vì hình đại diện bên trái là ảnh chú nai con mà cô chụp, nội dung cũng là đoạn đối thoại mà cô vô cùng quen thuộc ——
Đó là đoạn đối thoại Lục Dĩ Ngưng bàn điều kiện với anh lần trước khi mọi người trong nhóm muốn dùng bức ảnh kia của anh để đưa vào tạp chí.
Từng nét chữ thể Tống trên màn hình ngay ngắn gọn gàng, là một câu mà lần trước Đường Mộ Bạch đã nói: 【Ngoại trừ em ra, ai cũng không được.】
Lục Dĩ Ngưng vẫn còn muốn giãy giụa: "Em đi rồi mà."
Đường Mộ Bạch thu lại điện thoại: "Ngoài em ra?"
Ngoài cô ra, còn có cả Tạ Khôn và Khương Nại.
Một bữa tối tốt đẹp dưới ánh nến bị cô biến thành đại hội xem mắt.
Lục Dĩ Ngưng im lặng.
Lúc đó vẫn không cảm thấy gì, nhưng giờ nghe Đường Mộ Bạch nói thế, hình như cô làm vậy quả thật có hơi chút quá đáng.
Sau một hồi im lặng, cô lại nói: "Vậy anh muốn thế nào?"
Đường Mộ Bạch hỏi lại: "Thế nào cũng được?"
Trực giác Lục Dĩ Ngưng mách bảo không ổn, cô vô thức siết chặt dây an toàn sớm đã được tháo ra, mím môi nuốt nước bọt: "Không được."
"Vậy em còn hỏi để làm gì?"
"......"
Lục Dĩ Ngưng cảm giác mình hoàn toàn không thể nói chuyện được với cái người này.
Cô buông dây an toàn ra, sau hơn nửa phút yên lặng chờ đợi, thấy Đường Mộ Bạch từ đầu đến cuối đều không có ý định mở cửa xe cho cô, Lục Dĩ Ngưng liền dứt khoát định tự thân vận động.
Bởi vì không phải lần đầu tiên ngồi xe của Đường Mộ Bạch nên trước đó Lục Dĩ Ngưng cũng đã từng quan sát qua, tuy rằng không cùng một mẫu với chiếc Audi mà cô đã từng lái nhưng kết cấu đại khái cũng không khác nhau lắm, nút mở khóa cửa xe ở chỗ nào cô nhắm mắt cũng có thể tìm thấy.
Lục Dĩ Ngưng nghiêng người về phía trước, duỗi tay tới, vừa ấn vào cái nút kia xong, bàn tay còn chưa kịp thu lại thì đã bị anh nắm lấy.
Lòng bàn tay người đàn ông ấm áp và khô ráo, bàn tay đang phủ lên mu bàn tay của cô rất trắng, mọi đường nét đều rõ ràng sạch sẽ, Lục Dĩ Ngưng vô thức muốn rút tay ra, kết quả sau khi động vài lần với ý tứ rất rõ ràng, người nọ vẫn không chịu buông ra.
Trong tư thế này Lục Dĩ Ngưng vốn đã không thể dùng nhiều lực, cho nên nếu như Đường Mộ Bạch không buông tay thì cô căn bản là không cách nào có thể thoát khỏi ma trảo của anh.
Hai người một người muốn nắm người kia lại muốn thả, sau khi qua lại một hồi, khoảng