Là một người ngoài cuộc, Khương Nại cũng cảm thấy vô cùng mệt tim.
Vốn dĩ con người ta khi uống say sẽ dễ dẫn đến đầu óc không tỉnh táo, lỡ miệng nói ra một số lời thật lòng cũng là điều dễ hiểu.
Sở dĩ hôm nay nửa đêm Khương Nại còn có thể yên tâm cùng cô đến đây rồi để cô uống nhiều bia như vậy, hoàn toàn là bởi vì cô ấy biết tuy tửu lượng của Lục Dĩ Ngưng không tốt nhưng tửu phẩm cũng không đến nỗi tệ, cho nên sẽ không bao giờ mượn rượu làm càn ở những nơi công cộng như vậy.
Thế nhưng xem tình hình hiện tại, cô như thế này cũng chẳng tốt hơn mượn rượu làm càn là bao.
Lời thật lòng buột miệng nói ra trong cơn say bị đương sự nghe thấy, đợi sáng mai Lục Dĩ Ngưng tỉnh rượu nói không chừng còn nảy sinh cả ý định tự chôn mình xuống đất cũng nên.
Khương Nại cảm thấy hiện giờ cô ấy có biện minh thế nào thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, vì để ngăn ngừa việc cô tiếp tục nói nhảm, cô ấy liền trực tiếp lấy tay bịt kín miệng Lục Dĩ Ngưng lại.
Đường Mộ Bạch hiển nhiên cũng không ngờ rằng sẽ có thể nghe thấy tên mình từ trong miệng Lục Dĩ Ngưng, mặc dù nửa câu trước là mắng anh, có điều sau khi thêm nửa câu sau liền lập tức trở nên vô cùng xuôi tai.
Ánh mắt anh tối dần nhưng khóe môi lại chầm chậm cong lên.
Khương Nại cảm giác như xảy ra chuyện lớn rồi, trước kia cô ấy học cùng viện với Đường Mộ Bạch, dù cho Lục Dĩ Ngưng không qua lại với anh, một nhân vật làm mưa làm gió như Đường Mộ Bạch, những sự tích vinh quang được truyền tới tai cô ấy cũng không hề ít.
Nói cách khác, cô ấy biết Đường Mộ Bạch tự luyến đến mức nào.
Trước kia khi Đường Mộ Bạch và Lục Dĩ Ngưng còn quen nhau, mặc dù Khương Nại không hẳn là không vừa mắt nhưng cô ấy vẫn luôn cảm thấy mối quan hệ giữa hai người họ không cân bằng.
Lục Dĩ Ngưng cho đi quá nhiều, vì vậy khi đem ra so sánh liền cảm giác như Đường Mộ Bạch có vẻ không để tâm cho lắm.
Trước kia còn như vậy, vậy hiện tại sau sáu năm không gặp thì còn như thế nào nữa ——
Có khi nào anh sẽ vì câu nói này mà bay lên tận mây xanh, từ nay về sau lại càng không coi Lục Dĩ Ngưng ra gì nữa không?
Khương Nại thực sự không thể yên lòng, cô ấy nhíu mày, "Dĩ Ngưng say rồi..."
Ý trong lời nói, những lời nói ra khỏi miệng anh đừng coi là thật.
Còn chưa dứt lời, Đường Mộ Bạch đã cúi người xuống.
Khương Nại còn tưởng rằng anh sẽ nói ra mấy câu kiểu như "Anh biết em thích anh", thế nhưng sau khi đợi vài giây, cô ấy lại nghe thấy anh khẽ nói: "Anh cũng rất thích em."
"......"
Hoàn toàn khác với những gì mà cô ấy nghĩ.
Âm điệu của người đàn ông không cao, từng câu từng chữ, nghe vô cùng nghiêm túc.
Khương Nại sửng sốt vài giây không kịp phản ứng lại, cũng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, đôi mắt Lục Dĩ Ngưng vẫn chưa bị cô ấy che kín chớp chớp, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Đường Mộ Bạch.
Lục Dĩ Ngưng lúc này đang trong trạng thái không tỉnh táo, thần kinh gần như hoàn toàn bị tê liệt bởi hơi cồn, ngay cả ánh mắt cũng mang theo men say mông lung, ánh sáng nơi đáy mắt tựa hồ cũng bị phân tán ra, không thể nào tập trung lại một điểm.
Mơ hồ bất định, sắc sảo lại mê hoặc hơn lúc tỉnh táo rất nhiều lần.
Trái tim Đường Mộ Bạch bị cô làm cho mềm nhũn, đáy lòng tựa như có một ngọn lửa vô danh bùng lên, trong thoáng chốc liền lan ra toàn thân, không hiểu sao anh bắt đầu cảm thấy khô nóng.
Ánh mắt người đàn ông càng ngày càng trầm xuống, sau khi tối đến một mức nhất định trái lại phản chiếu ra một điểm sáng chói lòa.
Đầu óc Lục Dĩ Ngưng hỗn loạn, hỗn loạn đến mức ngay cả cái bóng ven đường là chó hay là người cô cũng không thể phân biệt được, thế nhưng cô lại có thể nhận ra Đường Mộ Bạch một cách dễ dàng, hơi nước nơi đáy mắt cô lấp lánh, nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, sau đó đột nhiên giơ tay lên kéo bàn tay Khương Nại đang chặn trên miệng mình xuống.
Cô thực sự đã uống không ít, ngay cả đứng cũng không vững nữa, thế nhưng vẫn muốn loạng choạng nhón chân, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng theo đó giương lên.
Khương Nại mới vừa thất thần trong thoáng chốc, ngẩng đầu lên một lần nữa, liền nhìn thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần lại.
Mắt thấy sắp hôn xuống rồi, Khương Nại còn chưa kịp ra tay kéo Lục Dĩ Ngưng lại, cô đã nấc lên một cái, sau đó nhắm mắt lại ngã lên người Đường Mộ Bạch.
Lục Dĩ Ngưng ngủ mất rồi, say rượu làm loạn xong liền lấy tốc độ nhanh nhất ngủ thiếp đi.
Khương Nại thở phào nhẹ nhõm, đêm hè oi bức, trên trán và lưng cô ấy đều đã rịn ra một tầng mồ hôi, khi gió thổi qua còn có một loại cảm giác lạnh lẽo quỷ dị.
Tiếng nấc của Lục Dĩ Ngưng không lớn lắm nhưng vẫn khiến mùi rượu tràn ra, tuy Đường Mộ Bạch không hẳn là một người nghiện sạch sẽ nhưng vẫn có cảm giác mẫn cảm và mâu thuẫn với mùi vị này.
Mâu thuẫn đến mức nào đây?
Ở những nơi như bệnh viện có thể xuất hiện bất kỳ loại bệnh nhân nào, có người phát bệnh trong lúc đang tắm, cũng có người vừa ăn đậu phụ thối xong thì xảy ra tai nạn phải nhập viện, mỗi lần Đường Mộ Bạch gặp phải những bệnh nhân này tuy rằng anh không bao giờ phí lời nói nhảm, thế nhưng lông mày chắc chắn sẽ chau nguyên cả một ngày, sau đó khi về nhà bất kể có muộn đến mức nào cũng nhất định phải ở trong phòng tắm thật lâu cho đến khi trên người không còn mùi gì khác sót lại ngoài mùi sữa tắm nữa mới chịu dừng lại.
Nhưng mà hôm nay là một ngoại lệ.
Đường Mộ Bạch không thích mùi vị này, thậm chí anh còn có chút ghét bỏ một Lục Dĩ Ngưng như vậy, thế nhưng ngay mới vừa rồi, anh lại vô cùng hi vọng Lục Dĩ Ngưng sẽ thật sự hôn lên.
Vì vậy khi đầu cô va nhẹ vào ngực anh, Đường Mộ Bạch còn cảm thấy khá thất vọng.
Anh hít sâu một hơi, chặn lại cánh tay Khương Nại đang muốn kéo Lục Dĩ Ngưng về, "Tôi đưa cô ấy về."
Khương Nại nhất thời không biết phải làm thế nào.
Dù sao cô ấy cũng chỉ là con gái, muốn tự mình đưa Lục Dĩ Ngưng về nhà ước chừng cũng phải lăn lộn đến tận hai ba giờ sáng, sáng mai cô ấy còn phải đi làm, lại giày vò thêm như vậy nữa đoán chừng có thể cướp đi nửa cái mạng của cô ấy mất; nhưng nếu như để Đường Mộ Bạch đưa Lục Dĩ Ngưng về nhà, cô ấy lại không thể nào yên tâm được.
Khương Nại nhíu mày, có chút do dự: "Học trưởng, hay là anh giúp em đưa cậu ấy ra xe của em đi, em sẽ đưa cậu ấy về nhà."
"Cô có chắc là muốn đưa cô ấy về không?"
Khương Nại nhíu mày càng sâu.
Vừa rồi cô ấy vẫn chưa cân nhắc đến vấn đề này, bây giờ nghĩ, hình như quả thật không ổn cho lắm.
Lục Dĩ Ngưng say đến mức này về nhà, ngày mai chắc chắn sẽ có một đống vấn đề.
Khương Nại cắn răng, "Trước tiên để cô ấy đến nhà em ngủ một đêm đi."
Như vậy lại càng không liên quan gì đến anh nữa rồi, Khương Nại nhìn Đường Mộ Bạch nghĩ thầm.
Có điều Đường Mộ Bạch hiển nhiên không nghĩ như vậy, anh cúi người ôm ngang Lục Dĩ Ngưng lên, "Tôi đưa hai người về."
"Không cần đâu..."
Bước chân Đường Mộ Bạch dừng lại, cong ngón trỏ trái ra hiệu Khương Nại cầm lấy chìa khóa xe trong tay anh, "Giúp tôi mở cửa xe, cảm ơn."
Khương Nại: "......"
Hình như anh chỉ coi những