Người này trước giờ luôn dùng giọng điệu tùy ý nhất để nói những chuyện nghiêm túc nhất.
Ban đầu khi Lục Dĩ Ngưng nghe thấy giọng nói của anh thì cô đã cảm thấy có điều gì đó không ổn rồi, sau khi anh nói xong câu kia, toàn thân cô như bị sét đánh, ánh mắt hoảng loạn nhìn chằm chằm lên trần nhà sau đó mạnh mẽ nhắm mắt lại.
Chắc chắn là cô đang nằm mơ, bằng không không thể nào vừa mở mắt ra đã có thể nghe thấy giọng nói của Đường Mộ Bạch được.
Lục Dĩ Ngưng cố gắng tự lừa gạt mình với suy nghĩ này, thế nhưng chưa đến vài giây sau, giọng nói của người nọ lại truyền đến tai cô: "Đừng giả vờ ngủ."
"......"
Lục Dĩ Ngưng im lặng, đến giờ phút này, cô vẫn chưa chịu bằng lòng chấp nhận hiện thực, dùng ngón tay nắm chặt lấy ga trải giường, cho đến khi đầu ngón hay hơi đau vì dùng sức quá mạnh, cô mới buông ra.
Đường Mộ Bạch lại hỏi: "Quên rồi à?"
Cứ tiếp tục giả chết cũng không thể giải quyết được vấn đề, thế nhưng ngoại trừ giả chết ra, Lục Dĩ Ngưng thật sự không biết phải làm cái gì.
Cô sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, mặc dù đã từng quen hai người bạn trai nhưng cũng chưa bao giờ làm chuyện gì quá giới hạn, huống chi là loại chuyện tình một đêm, say rượu mất lý trí như thế này.
Nói cách khác, say rượu mất lý trí có lẽ cũng không đáng sợ đến vậy, nhưng đáng sợ ở chỗ đối phương lại là Đường Mộ Bạch.
Lục Dĩ Ngưng vẫn chưa mở mắt ra nhưng cô đã hít sâu mấy lần, cho đến khi nhịp tim miễn cưỡng bình ổn lại một chút, cô mới lên tiếng: "Quên rồi."
Vì vừa trải qua khiếp sợ nên giọng nói của cô vừa nhỏ nhẹ lại có chút run rẩy.
Thật ra cô cũng không phải hoàn toàn không nhớ gì.
Bởi vì ban đầu khi men say chưa hoàn toàn chiếm lấy lý trí cô vẫn còn có một chút ý thức, ví dụ như cô còn nhớ mình đã vào nhà vệ sinh nôn một trận, vừa đi ra thì bắt gặp Đường Mộ Bạch trong hành lang.
Sau đó thì sao?
Sau đó hình như thần trí cô không tỉnh táo muốn hôn anh.
Sau đó nữa thì cô không thể nhớ được, đoạn ký ức kia của cô tựa như bị đứt quãng, không thể nào nhớ rõ.
Lục Dĩ Ngưng cũng không hiểu bằng cách nào mà hai người lại có thể cùng ngủ trên một chiếc giường, lúc này quả thật cô còn cảm thấy eo mỏi chân đau, thế nhưng cụ thể là do vừa leo núi xong hay là bởi vì tối hôm qua đã xảy ra một màn vận động kịch liệt nào đó thì cô cũng không rõ.
Cô không có kinh nghiệm trong chuyện này, cũng biết các tình tiết về lần đầu tiên trong những cuốn tiểu thuyết mà trước kia cô từng xem đều là phóng đại và không đáng tin, vậy nên cô hoàn toàn không dám chắc.
Dù không mở mắt nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông bên cạnh đang đặt trên người mình, nóng bỏng và thâm trầm tựa như chỉ hận không thể nhìn chằm chằm ra một cái lỗ ở trên mặt cô.
Đôi bên im lặng hơn nửa phút, Lục Dĩ Ngưng mới lại nghe thấy anh nói: "Anh giúp em nhớ lại nhé?"
"......"
Anh giúp cô nhớ lại —— còn có thể như vậy á?
Loại chuyện như say rượu mất lý trí có một lần là đủ lắm rồi, tuyệt đối không thể có lần thứ hai.
Lục Dĩ Ngưng cũng không quan tâm cảm xúc của mình trong mắt anh có phải là kích động hay không, cô vội vàng cự tuyệt: "Không cần."
Cô tiếp tục nói, hoàn toàn không cho Đường Mộ Bạch cơ hội nói chuyện: "Mọi người đều là người trưởng thành cả, không cần để tâm quá đâu."
Đường Mộ Bạch chống cằm nằm nghiêng trên giường nhìn sang, mái tóc của Lục Dĩ Ngưng lúc này đang xõa ra trên ga trải giường màu trắng tạo nên sự tương phản vô cùng nổi bật, gương mặt cô rất trắng, vành tai còn hơi đỏ.
Anh biết Lục Dĩ Ngưng đã hiểu nhầm nhưng cũng không hề muốn sửa lại, dứt khoát nói tiếp thuận theo lời nói của cô: "Ý là người trưởng thành thì không cần chịu trách nhiệm à?"
Lục Dĩ Ngưng vội vàng gật đầu, "Không cần anh chịu trách nhiệm."
Khóe môi Đường Mộ Bạch cong lên, suýt bị cô chọc cười, anh yên lặng nhìn chằm chằm cô một lúc lâu rồi mới "Ồ" một tiếng.
Lục Dĩ Ngưng thở phào, còn tiếp tục ở chỗ này sợ là cô sẽ nghẹt thở chết mất, cô