Vì âm thanh kia rất nhỏ lại ngắn ngủi, nên ngoại trừ nhận ra đó là giọng của con gái thì Lục Cảnh Hành căn bản không có cơ hội, cũng chẳng có tâm tư suy nghĩ xem cô gái này là ai.
Cuộc trò chuyện bất chợt dừng lại, ở đầu bên kia điện thoại Lục Cảnh Hành im lặng vài giây, sau đó mới dò hỏi: "Tiểu Bạch, nhà cậu có khách à?"
"Không có." Đường Mộ Bạch trả lời cực kỳ dứt khoát.
"Vậy vừa rồi..."
Đường Mộ Bạch biết anh định hỏi gì, anh vừa đỡ Lục Dĩ Ngưng, vừa dùng chân đẩy chiếc dép vừa rồi bị cô bất cẩn đá bay đến bên chân cô, "Bạn gái."
Lúc này Lục Dĩ Ngưng mới chợt nhớ ra hỏi anh đang nói chuyện điện thoại với ai, cô cũng không phát ra tiếng, chỉ hơi động khóe môi, dùng khẩu hình hỏi: "Ai vậy?"
Đường Mộ Bạch cũng không lên tiếng, cũng dùng khẩu hình đáp lại ba chữ.
Lục Dĩ Ngưng nghi ngờ chính mình nhìn nhầm nên phải xác nhận lại lần nữa: "Anh trai em?"
"Ừ."
Lục Dĩ Ngưng vô thức nuốt nước bọt, lại xác nhận thêm lần nữa: "Lục Cảnh Hành?"
Đường Mộ Bạch suýt bị phản ứng của cô chọc cười, khóe môi anh cong lên, đưa tay chạm nhẹ vào gáy cô, "Em đi dép cẩn thận vào."
Giọng của anh không cao, tốc độ nói cũng nhanh, nghe kỹ còn có một chút dịu dàng.
Lục Cảnh Hành sợ ngây người, một hồi lâu sau mới phản ứng lại: "Cậu có bạn gái từ bao giờ?"
"Từ lâu rồi."
Hai người họ nói chuyện câu được câu không, từ sau lúc nghe thấy một tiếng "A" kia của Lục Dĩ Ngưng, Lục Cảnh Hành cũng dứt khoát bỏ công việc sang một bên, bám theo chủ đề "bạn gái" này tâm sự với anh một lát.
Lục Dĩ Ngưng vốn cũng không muốn làm phiền Đường Mộ Bạch gọi điện thoại, sau khi biết đầu kia là Lục Cảnh Hành, cô không dám phát ra một chút tiếng động nào, lúc đổi dép đi trong nhà cũng rón ra rón rén, cả người vô thanh vô tức tựa như không khí.
Thật ra đến lúc này, Lục Dĩ Ngưng cũng không cần thiết phải giấu giếm Lục Cảnh Hành chuyện của cô và Đường Mộ Bạch nữa, chỉ là do trước kia che giấu quá lâu nên bây giờ nhất thời không bỏ được thói quen có tật giật mình này.
Bởi vì không biết phải đối mặt như thế nào, cho nên liền dứt khoát lựa chọn trốn tránh.
Lục Dĩ Ngưng chạy trốn lên tầng, cho đến khi âm thanh của Đường Mộ Bạch ở phòng khách dần dần biết mất, cô mới chợt nhớ ra còn chưa hỏi anh mình ở phòng nào, cô dựa vào vách tường hành lang, gửi tin nhắn cho anh: 【Tối nay em ngủ phòng nào thế?】
Đường Mộ Bạch trả lời rất nhanh: 【Phòng cuối cùng ở phía Đông.】
Năm phút sau, Lục Dĩ Ngưng vừa đẩy cửa vào nhìn thấy cách trang trí bên trong liền nhíu mày: 【Đây lẽ nào không phải phòng của anh à?】
【Không thì sao?】
Đường Mộ Bạch: 【Em còn muốn chia phòng ngủ với anh?】
Tuy rằng anh gửi tin nhắn thường nhưng cách màn hình, bên tai Lục Dĩ Ngưng tựa hồ nghe thấy giọng của anh lúc nói câu này, lông mày vốn đang nhíu lại của cô giãn ra, khóe môi cong lên, không trả lời anh nữa, trực tiếp đóng cửa đi vào phòng.
Màu sắc chủ đạo của phòng Đường Mộ Bạch cũng không khác nhiều so với trong tưởng tượng của cô, ngoại trừ màu trắng thì cũng chỉ có màu xám đen đơn điệu, mở đèn lên, mỗi ngóc ngách trong căn phòng đều ngăn nắp sạch sẽ.
Lục Dĩ Ngưng: 【Em có thể xem trong tủ quần áo của anh không?】
Đường Mộ Bạch: 【Sao cũng được.】
Sau đó Lục Dĩ Ngưng đi đến bên cạnh tủ quần áo rồi đưa tay mở cửa tủ.
Bên trong đều là quần áo thường ngày Đường Mộ Bạch hay mặc, màu sắc đơn giản, lúc vừa mở cửa tủ, một mùi hương mát lạnh nhẹ nhàng từ bên trong bay ra.
Lục Dĩ Ngưng đóng cửa tủ quần áo lại rồi ngồi lên giường.
Cô tốn mất ba phút để nghĩ xem có nên đi tắm hay không, rồi lại tốn thêm năm phút nữa để suy nghĩ nếu như cô đi tắm thì khi tắm xong sẽ mặc cái gì ——
Không có thứ gì trong tủ quần áo mà cô có thể mặc hết.
Sớm biết vậy lúc Đường Mộ Bạch hỏi số đo ba vòng của cô, cô nên dứt khoát nói thẳng với anh cho rồi, vậy thì hôm nay cô cũng không cần thiết phải vì một vấn đề vô cùng đơn giản là có nên đi tắm hay không mà đắn đo lâu đến như vậy.
Lục Dĩ Ngưng do dự hồi lâu, cho đến khi Đường Mộ Bạch mở cửa tiến vào, cô vẫn chưa nghĩ xong phải làm thế nào.
Bởi vì suy nghĩ quá nhập tâm nên lúc tiếng mở cửa vang lên, nhịp tim Lục Dĩ Ngưng suýt chút nữa chậm mất một nhịp, ánh mắt nhìn qua cũng hoảng loạn theo.
Lúc này Đường Mộ Bạch đã kết thúc cuộc điện thoại với Lục Cảnh Hành, anh trở tay đóng cửa lại, vừa đi vào trong phòng vừa giơ tay cởi khuy áo trên cùng của áo sơ mi, "Muốn đi tắm không?"
Lục Dĩ Ngưng nhìn chằm chằm ngón tay đang cởi khuy áo của anh, ngón tay thon dài, móng tay cũng được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, hướng ánh mắt lên trên, cô còn có thể nhìn thấy yết hầu nhô ra trên cần cổ anh.
Ánh mắt của cô tựa như bị cố định, không cách nào dời đi được.
Vài giây sau, Đường Mộ Bạch đã đi đến bên cạnh giường, nhân lúc cô đang mất tập trung mà cúi người, hai cánh tay chống hai bên người cô, vây cả cơ thể cô vào trong lòng: "Có muốn..."
Lục Dĩ Ngưng muốn đứng dậy nhưng tư thế này thật sự không tiện cho lắm.
Dáng người cô lại không phải kiểu nhỏ nhắn xinh xắn nên không thể thoát ra được từ khe hở giữa hai cánh tay anh, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Lục Dĩ Ngưng có thể nhìn thấy những sợi râu ngắn ngủn trên cằm anh và nghe thấy rất rõ ràng giọng nói phát ra từ yết hầu của anh: "Tắm cùng nhau không?"
Lục Dĩ Ngưng cảm giác mình bị sắc đẹp làm mê muội đầu óc cho nên mới mất lý trí gật đầu dưới ánh mắt như lang như sói của người nào đó.
Tắm chung thì tắm chung thôi, chẳng lẽ cô còn có thể rơi mất một lớp da à?
Quả thật là Lục Dĩ Ngưng không có rơi mất một lớp da, thế nhưng kết quả cuối cùng thì cũng không tốt hơn so với rơi mất một lớp da là bao.
Thể lực của Đường Mộ Bạch rõ ràng tốt hơn so với trong tưởng tượng của cô rất nhiều, tuy rằng không mạnh mẽ khoa trương đến nỗi một đêm bảy lần như nam chính trong tiểu thuyết tình cảm nhưng hình như cũng chẳng khác mấy.
Lục Dĩ Ngưng bị giày vò suốt đêm, đến cuối cùng khi ngủ thiếp đi giữa cuồng phong bão táp, sấm chớp vang dội, đến ngay cả chính bản thân cô cũng không biết là bởi vì vòng ôm của người nào đó quá ấm áp hay đơn giản là bởi vì cơ thể không chịu nổi do quá mệt mỏi và buồn ngủ nữa.
Đáp án có lẽ là vế trước.
Bởi vì khi Lục Dĩ Ngưng tỉnh dậy, cô cũng không cảm thấy quá mệt hay là có chỗ nào đó không thoải mái.
Thậm chí cô còn tỉnh dậy trước cả Đường Mộ Bạch, lại làm tổ trong lồng ngực anh thêm một lát nữa rồi cô mới xoay người lấy điện thoại xem giờ.
Bảy giờ mười phút sáng.
Lục Dĩ Ngưng lại chui vào lòng Đường Mộ Bạch, đưa tay chọc nhẹ vào người anh: "Tiểu Bạch, bảy giờ rồi."
Đường Mộ Bạch thực sự có hơi mệt.
Anh là bác sĩ khoa ngoại, mấy ngày nay thực hiện không ít ca phẫu thuật, hơn nữa tối hôm qua cũng đã tiêu hao rất nhiều sức lực, lúc này tuy rằng anh đã tỉnh rồi nhưng vẫn không động đậy gì, chỉ ôm Lục Dĩ Ngưng chặt hơn một chút: "Ừ."
"Anh không dậy đi làm à?"
"Ngoan, ngủ thêm một lát nữa."
Lục Dĩ Ngưng nghe được sự mệt mỏi mờ nhạt trong giọng nói của anh nên cũng không cựa quậy nữa, im lặng vùi vào lòng anh.
Đường Mộ Bạch còn có thể ngủ được nhưng Lục Dĩ Ngưng hoàn toàn không thể ngủ lại được nữa, cô nằm thêm chẳng được mấy phút liền cẩn thận chui ra khỏi vòng tay anh rồi xuống giường.
Bởi vì không có đồ ngủ, quần áo ngày hôm qua cũng không thể mặc lại được nữa nên cô liền dứt khoát lấy bừa