Bởi vì quá mức ngạc nhiên nên Lục Dĩ Ngưng không thể khống chế được biểu cảm trên khuôn mặt, đuôi mày cô cong lên, mắt cũng trừng lớn.
Thế nhưng dáng vẻ của cha Đường lại không giống như đang lừa cô, ông thấy vẻ mặt cô không đúng, còn nghiêm nghị hỏi lại: "Cháu sao vậy?"
Lúc này Lục Dĩ Ngưng mới phản ứng lại rồi vội vàng lắc đầu, "Không sao ạ."
Cô nói rồi quay sang nhìn Đường Mộ Bạch, nở một nụ cười ẩn ý, nhắc lại câu nói vừa rồi của cha Đường: "Chưa từng quen bạn gái cơ à?"
Đương sự thản nhiên như không, cứ như anh thật sự chưa từng quen bạn gái vậy, anh nhướng mày nhìn cô, không đáp lời.
Một nhà ba người, chỉ có Phó Uẩn là da mặt mỏng nhất, bà ngượng ngùng ho khan một tiếng, sau đó giơ tay lên che mặt ——
Thật sự không thể nhìn nổi.
Chủ đề này cũng không kéo dài lâu, khi mọi người đi đến bàn ăn liền nhanh chóng lướt qua nó.
Ba mẹ của Đường Mộ Bạch cũng không quá hà khắc và khó sống chung, bữa ăn diễn ra cũng rất vui vẻ hòa thuận, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cha Đường gặp mặt Lục Dĩ Ngưng, tuy rằng không biết gì nhiều về cô con dâu tương lai này nhưng ông cũng không hỏi này hỏi nọ tra khảo hộ khẩu mà chỉ hỏi thăm đơn giản vài câu kiểu như đang làm việc ở đâu, bình thường có bận rộn hay không.
Ăn xong bữa tối cũng đã gần chín giờ, vốn dĩ cha Đường còn muốn ngồi ở phòng khách xem TV thêm một lát nữa, nhưng còn chưa kịp đặt mông xuống thì đã bị Phó Uẩn cưỡng chế lôi lên tầng với lí do trong phòng ngủ cũng có TV.
Cả tầng một rộng lớn chỉ còn lại hai người là Đường Mộ Bạch và Lục Dĩ Ngưng.
Lục Dĩ Ngưng cũng không cảm thấy mất tự nhiên, vị cay mặn ngọt trong miệng vẫn chưa tan hết, cô bưng cốc uống vài ngụm nước.
Đường Mộ Bạch đứng dậy, vừa đi về hướng tủ rượu vừa hỏi cô: "No chưa?"
"No rồi."
Cũng không biết là do Phó Uẩn quá cẩn thận hay là do Đường Mộ Bạch đã nói trước với bà, bữa cơm hôm nay hầu như đều là những món bình thường cô thích ăn.
Lục Dĩ Ngưng nhìn thấy Đường Mộ Bạch mở tủ rượu sau đó lấy một chai rượu vang ra, cô vô thức nhíu mày: "Anh còn chưa no à?"
Lúc này Đường Mộ Bạch đang đưa lưng về phía cô, khóe môi anh cong lên, thế nhưng giọng nói lại rất bình ổn: "Giúp dễ ngủ."
Lúc nghe được ba từ này Lục Dĩ Ngưng cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, thế nhưng suy nghĩ kỹ thì hình như đúng là không có vấn đề gì.
Chung quy cô cũng biết dạo này Đường Mộ Bạch rất bận rộn, hơn nữa rất có khả năng bởi vì thần kinh căng thẳng nên dẫn tới mất ngủ, cho nên bây giờ uống chút rượu vang để thả lỏng một chút cũng là chuyện bình thường.
Lục Dĩ Ngưng cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ "À" một tiếng.
TV trong phòng khách vẫn đang mở, Lục Dĩ Ngưng cũng không nán lại trong phòng ăn nữa, cô bưng ly nước đến phòng khách rồi tùy tiện ngồi xuống một chỗ.
TV đang chiếu một bộ phim về đạo đức từ thập niên tám mươi, Lục Dĩ Ngưng xem một lát đã cảm thấy vô cùng nhàm chán, khi cô đang định lấy điều khiển để chuyển sang kênh khác, ghế sofa bên cạnh lún xuống, Đường Mộ Bạch ngồi xuống cách cô chưa đầy 5cm.
Lục Dĩ Ngưng cũng không di chuyển, cô tựa lên lưng ghế sofa ấn điều khiển từ xa.
Màn hình tinh thể lỏng dừng lại nửa giây, sau đó chuyển sang một kênh khác, âm thanh vừa phát ra, một ly rượu liền được đưa đến trước mặt cô.
Lục Dĩ Ngưng rũ mi, "Gì vậy?"
Ngón tay Đường Mộ Bạch nâng lên, trực tiếp đưa ly rượu đến bên miệng cô, "Uống xong rồi lên tầng nghỉ ngơi."
Hương thơm nhè nhẹ của rượu vang ngay lập tức tỏa ra, không giống như bia, mùi vị này chỉ cần ngửi cũng đã cảm thấy rất thư thái, Lục Dĩ Ngưng hít mũi, suy nghĩ dù sao ngày mai cũng là chủ nhật nên không cần phải đi làm, vì vậy liền thuận thế mở miệng nhấp một ngụm.
Chua chua ngọt ngọt lại mang theo một chút vị đắng, mùi rượu nồng đậm, là loại rượu dù chỉ uống một ngụm cũng rất dễ gây nghiện.
Ngày thường Lục Dĩ Ngưng rất ít khi uống rượu vang, lúc này cô tựa như phát hiện ra một vùng đất mới, Đường Mộ Bạch rót cho cô bao nhiêu ly, cô liền uống cạn sạch sẽ bấy nhiêu.
Sau cùng, người vốn dĩ bảo uống rượu để dễ ngủ là Đường Mộ Bạch thì chẳng đụng miếng nào, ngược lại lại bị người vốn không định uống rượu là Lục Dĩ Ngưng uống hết.
Loại rượu này lúc mới đầu uống vào thì chưa có cảm giác gì, thế nhưng sau một vài ly, hơi men mới dần bốc lên.
Lục Dĩ Ngưng cảm thấy đầu óc nặng nề, cô chống cằm dựa vào tay ghế, mi mắt không tự chủ được díu lại.
Đường Mộ Bạch nghiêng người lại gần, "Say rồi à?"
Lục Dĩ Ngưng phản ứng chậm vài giây, cô khó khăn nâng mí mắt lên nhìn anh sau đó đột nhiên nhếch môi cười: "Đâu có."
Không say mới là lạ.
Hai gò má cô ửng hồng, đôi mắt mơ màng nhìn chằm chằm Đường Mộ Bạch.
Đường Mộ Bạch chống một tay lên sofa, anh cúi người sát lại gần cô hơn một chút: "Anh có đẹp trai không?"
Khả năng tư duy của Lục Dĩ Ngưng giảm mạnh, cô hoàn toàn gật đầu theo bản năng, "Đẹp."
"Sau này mỗi ngày đều cho em ngắm được chứ?"
Lục Dĩ Ngưng vẫn gật đầu, đôi mắt cô cong cong, tầm nhìn mơ màng nhưng ánh mắt lại sáng ngời: "Được."
Lần đầu tiên Đường Mộ Bạch cảm thấy, có vẻ ngoài đẹp trai hình như cũng không hẳn là vô dụng.
Nhất là khi có một người bạn gái sau khi say rượu liền biến thành người mê sắc đẹp.
Đường Mộ Bạch không uống một giọt rượu nào vậy nên lúc này anh hoàn toàn tỉnh táo, anh ngồi thẳng dậy một chút, sau đó nửa thương lượng nửa dụ dỗ nói: "Cho em xem một thứ được không?"
Nói xong cũng không đợi Lục Dĩ Ngưng đáp lại, anh trực tiếp lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong túi, dùng tay phải mở nó ra sau đó đưa đến trước mặt Lục Dĩ Ngưng, "Đẹp không?"
Trong tình trạng hiện giờ của Lục Dĩ Ngưng, chưa cần nói đến có đẹp hay không, cô thậm chí còn chẳng thể nhận ra đây là thứ gì, chỉ biết rằng nó là một cái gì đó nhỏ nhỏ sáng lấp lánh tựa như một ngôi sao trên bầu trời đêm.
Cô gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng và mơ hồ: "... Ừm."
Đường Mộ Bạch hơi cúi đầu, lấy chiếc nhẫn sáng lấp lánh ra khỏi hộp, anh cũng nhỏ giọng, dịu dàng nhìn cô: "Em gọi anh là ông xã anh liền tặng cho em, được không?"
Giờ phút này, khả năng phán đoán và tư duy của Lục Dĩ Ngưng đã hoàn toàn bị tê liệt bởi men rượu, cô chỉ cảm thấy người trước mặt có đôi mắt rất đẹp, giọng nói cũng rất dễ nghe, dễ nghe đến mức khiến cô cảm thấy vô cùng buồn ngủ —— ngủ theo ý trên mặt chữ.
Mí mắt Lục Dĩ Ngưng nặng trĩu không thể nhấc lên nổi, cô mơ hồ híp mắt hỏi anh: "... Gọi là gì cơ?"
Yết hầu Đường Mộ Bạch lăn nhẹ, anh nghiêng người cúi đầu, ghé vào bên tai cô lặp lại từng chữ: "Ông, xã."
Lúc này Lục Dĩ Ngưng chỉ muốn nhanh chóng chìm vào mộng đẹp, cô chống cằm nhắm mắt lại, vô cùng phối hợp tựa như đang dỗ một đứa trẻ muốn ăn kẹo, đôi môi khẽ nhúc nhích thì thào nói: "Ông... xã."
Mặc dù Đường Mộ Bạch biết không thể xem lời nói lúc này của cô là thật, thế nhưng khi nghe được hai chữ này khóe môi anh vẫn giương lên, "Ừ."
Dừng một chút, anh lại nói: "Gọi thêm một lần nữa."
Chờ đợi vài giây, không hề có động tĩnh gì.
Đường Mộ Bạch thở nhẹ, đợi thêm một lúc nữa nhưng vẫn không nghe thấy Lục Dĩ Ngưng lên tiếng, lúc này anh mới cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, anh ngồi thẳng dậy kéo dài khoảng cách giữa hai người rồi nhìn lại, Lục Dĩ Ngưng đang nhắm mắt, gương mặt nhu hòa trong trẻo, môi hơi cong hơi thở rất nhẹ nhàng.
Mới chỉ có hai ba phút mà cô đã chìm vào giấc ngủ mất rồi.
Ánh mắt Đường Mộ Bạch rơi xuống khuôn mặt cô, một lúc sau, anh cười nhẹ.
Người cũng đã ngủ mất rồi, dù sao cũng không thể gọi cô dậy được.
Huống chi đây còn là một người say rượu, chưa chắc anh đã có thể gọi dậy được, Đường Mộ Bạch vén gọn những sợi tóc rối bời trên trán Lục Dĩ Ngưng ra sau tai, sau đó thả tay xuống, lướt qua cánh tay và cổ tay cô rồi cùng cô mười ngón tay đan vào nhau.
Vì đang là tháng tám, thời tiết vẫn còn nóng, nên hôm nay cô chỉ mặc một chiếc váy liền màu trắng, điều hòa trong phòng khách đang chạy, làn da lộ ra bên ngoài của cô trơn bóng mát lạnh, sờ vào rất thoải mái.
Mỗi nơi Đường Mộ Bạch chạm vào đều khiến tâm tư anh gợn sóng, yết hầu anh khẽ động, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt Lục Dĩ Ngưng, siết chặt tay cô rồi lại buông ra, sau đó đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út trên bàn tay trái của cô.
Kiểu dáng chiếc nhẫn đơn giản nhưng lại rất đặc biệt, đi khắp thế giới cũng không thể tìm ra được chiếc thứ hai.
Đường Mộ Bạch càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, khuôn mặt anh tràn ngập sự vui vẻ, độ cong khóe môi cũng vô cùng rõ ràng, anh kéo tay Lục Dĩ Ngưng rồi hôn lên từng ngón tay cô, sau đó mới ôm cô lên tầng.
Uống rượu vang quả thực có thể giúp dễ ngủ.
Lục Dĩ Ngưng đã xác minh điều này vào tối hôm đó, đêm đó cô ngủ rất ngon, không nằm mơ thấy ác mộng cũng không có tỉnh lại giữa chừng, sáng hôm sau thức dậy cũng không hề cảm thấy chóng mặt chút nào.
Bên cạnh trống không, cũng không biết là tối hôm qua Đường Mộ Bạch căn bản không hề ngủ với cô hay là anh đã dậy đi làm rồi.
Lục Dĩ Ngưng nằm thêm hơn chục phút cho đến khi có người gõ cửa phòng, giọng nói của Phó Uẩn truyền đến từ bên ngoài: "Dĩ Ngưng, cháu dậy chưa?"
Cô liền vội vàng ngồi dậy, cao giọng trả lời: "Dậy rồi ạ."
"Dậy rồi thì chuẩn bị một chút, lát nữa xuống tầng ăn sáng nhé."
Phó Uẩn vẫn đứng ở ngoài cửa, giọng nói dịu dàng lại ân cần: "Người trẻ tuổi mấy đứa phải chú ý thân thể nhiều chút, dù thế nào cũng không được bỏ bữa sáng... Thằng nhóc Mộ Bạch này, nói thế nào nó cũng không chịu nghe."
Nhắc đến con trai mình, Phó Uẩn lại nói nhiều thêm vài câu, "Dĩ Ngưng à, sau này cháu ở với nó, nhất định phải bắt nó ăn bữa sáng, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe."
Lục Dĩ Ngưng đã tỉnh táo từ lâu, vừa thay quần áo vừa trả lời Phó Uẩn: "Dì yên tâm, sau này cháu nhất định sẽ bắt anh ấy ăn uống đàng hoàng ạ."
"Đúng rồi đó, nếu mà nó không chịu ăn thì buổi tối cháu đừng để cho nó bước vào phòng."
Động tác mặc quần áo của Lục Dĩ Ngưng dừng lại, ừm, đây quả thực là một biện pháp hay.
Đường Mộ Bạch đã đi làm, hơn nữa theo như lời Phó Uẩn, anh còn chưa ăn sáng đã đi thẳng đến bệnh viện.
Cha Đường và Phó Uẩn ăn sáng rất đúng giờ, họ đã ăn xong bữa sáng từ một tiếng trước, cho nên lúc tám rưỡi sáng, trên bàn ăn chỉ có một mình Lục Dĩ Ngưng.
Hai vợ chồng lúc này đang ngồi ở phòng khách sau khi đi dạo buổi sáng, người thì đọc báo, người thì uống trà, cho nên Lục Dĩ Ngưng ăn sáng cũng khá thoải mái, vừa ăn xong ra khỏi phòng bếp thì bị Phó Uẩn gọi lại.
Cô gái nhỏ chỗ nào cũng tốt, có giáo dưỡng có lễ phép, Phó Uẩn đương nhiên rất thích cô, nhất là sau buổi tối hôm qua, bà nhìn Lục Dĩ Ngưng cười đến mức miệng không thể khép lại được: "Dĩ Ngưng, cháu từng nghĩ đến chuyện bao giờ sẽ kết hôn chưa?"
Sau khi nói ra câu này, ngay cả cha Đường đang ngồi bên cạnh đọc báo cũng phải đẩy kính mắt, ngẩng đầu lên từ sau tờ báo, lặng lẽ nhìn về hướng bên này.
Lục Dĩ Ngưng lắc đầu, còn có chút kinh ngạc tại sao bà lại đột nhiên hỏi như vậy.
"Lúc trước dì có hỏi Mộ Bạch, nó bảo là nghe theo cháu."
À, bảo sao.
Lục Dĩ Ngưng thực sự chưa từng nghĩ đến chuyện này, Phó Uẩn đột nhiên hỏi như vậy, cô nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
"Nhìn hai đứa như vậy, chắc cũng có dự tính rồi đúng không?"
Lục Dĩ Ngưng: "......"
Cô không hiểu "như vậy" của Phó Uẩn ý là đã ra mắt người lớn hay là đã từng ngủ chung giường, còn chưa kịp hỏi, Phó Uẩn đã nhìn vào bàn tay cô, hài lòng nói: "Ánh mắt của Mộ Bạch cũng không tồi."
Chọn nhẫn và cả chọn bạn gái đều rất tốt.
Lúc này Lục Dĩ Ngưng mới phản ứng lại và nhìn xuống bàn tay mình.
Cô nhìn tay phải trước, không thiếu không gãy, vẫn bình thường; lại nhìn sang tay trái, cũng vẫn còn nguyên, chỉ có điều, hình như có thêm một thứ gì đó ở trên ngón áp út.
Nếu Phó Uẩn không nói, Lục Dĩ Ngưng còn thật sự không phát hiện ra.
Cô thường không quá để ý đến những đồ vật nhỏ bé này, trước kia đi chơi cùng với bạn bè, bỏ ra mấy trăm tệ để mua một chiếc vòng tay, trước khi leo núi vẫn còn ngay ngắn trên cổ tay, từ đỉnh núi leo xuống đã chẳng thấy đâu nữa.
Nếu như không phải có người nhắc nhở, nói không chừng phải vài ngày sau cô mới phát hiện ra.
Chiếc nhẫn lần này cũng không ngoại lệ, nếu không nhờ có Phó Uẩn, ước chừng từ giờ đến hết ngày cô cũng chưa phát hiện ra.
Nụ cười vẫn luôn thường trực trên môi Phó Uẩn nãy giờ, bà vỗ tay cô: "Có thích chiếc nhẫn này không?"
Lục Dĩ Ngưng: "......"
Cho tới bây giờ cô vẫn chưa nhìn kỹ chiếc nhẫn này lần nào, thế nhưng trước mặt Phó Uẩn, cô lại không thể biểu hiện ra sự kinh ngạc, chỉ có thể rũ mắt cười: "Thích ạ."
Câu này của Lục Dĩ Ngưng nghe qua thì có vẻ không có vấn đề gì, thế nhưng nếu cẩn thận để ý kỹ một chút thì sẽ có thể nghe được sự nghiến răng nghiến lợi trầm bổng trong giọng nói của cô.
Có thể không tức giận sao?
Cô tốt bụng uống rượu với Đường Mộ Bạch, kết quả không những bị anh chuốc say mà còn mơ mơ hồ hồ bán