Về đến nhà An Hạ nhanh chóng lên lầu, ngay cả mẹ Điếu Trạch Nghiễn nghe tiếng An Hạ chào, khi bà quay đầu lại thì đã không thấy bóng dáng cô đâu.
Điếu Trạch Nghiễn trở về sau, anh đi thẳng một mạch lên lầu gõ cửa phòng An Hạ, lớn tiếng tuyên bố: "An Hạ, kể từ giờ tôi chính thức theo đuổi cậu, đừng hòng thoát được tôi!"
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn nấp ở cầu thang, nghe con trai nói xong ly cafe trên tay suýt rơi xuống, bà còn tự vỗ mặt mình xem là thật hay mơ, sau đó vội chạy xuống nhà gọi điện cho bố Điếu Trạch Nghiễn, bà vui đến mức muốn nhảy lên, nói lớn trong điện thoại: "Ông xã, chúng ta có con dâu rồi!!!"
Trong phòng, An Hạ thở dài khổ sở, cô gục đầu xuống bàn cố dặn bản thân bình tĩnh trở lại, hai ngày nay Điếu Trạch Nghiễn cư xử kỳ lạ, hóa ra là thích cô.
Sáng hôm sau, Điếu Trạch Nghiễn từ sớm đã ngồi ở bàn ăn, ngay cả mẹ anh cũng phải cảm thán việc dạo gần đây anh luôn dậy sớm hơn bình thường.
"Hôm qua hai đứa cãi nhau à, mẹ ở dưới lầu nghe lớn tiếng lắm" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn giả vờ hỏi dù đã biết hết mọi chuyện.
"Không có gì" Điếu Trạch Nghiễn bình thản cầm ly sữa uống một ngụm.
Một lúc sau, An Hạ cũng xuống lầu, nhìn thấy Điếu Trạch Nghiễn ngồi ở vị trí của mẹ anh thường ngày, cô lo lắng lén lút đi qua phía bên đối diện.
"Ngồi đây!" Điếu Trạch Nghiễn vừa thấy bóng dáng An Hạ, anh lập tức trầm giọng ra lệnh.
An Hạ ngậm ngùi kéo ghế ngồi xuống, cố ý nhích ghế ra xa Điếu Trạch Nghiễn một chút. Điếu Trạch Nghiễn đương nhiên không để mọi thứ diễn ra như vậy, anh đưa tay kéo ghế cô sát vào anh, còn sát hơn khoảng cách ban đầu.
An Hạ vốn yếu thế hơn không làm lại Điếu Trạch Nghiễn, cô chỉ có thể thu mình lại không dám phản kháng.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn thấy hành động đầy mạnh bạo của con trai, bà giật mình đến nghẹn ho, hai mắt trợn tròn nhìn Điếu Trạch Nghiễn rồi lại nhìn An Hạ không chớp mắt.
Ra xe đi đến trường, An Hạ rất nhanh lẹ chạy trước để đi xe buýt với mục đích cố tránh Điếu Trạch Nghiễn càng nhiều càng tốt, nhưng sự nhanh lẹ ấy của cô liền trở thành mây khói khi Điếu Trạch Nghiễn chặn lối, nhẹ nhàng vác cô lên vai đến quăng vào xe.
Nhà trường muốn thúc đẩy thành tích, yêu cầu các lớp lập các nhóm nhỏ học tập, Lý Thu Nhiên chủ động muốn cùng nhóm với An Hạ, cô đương nhiên đồng ý, thêm một người bạn vẫn tốt hơn có thêm một kẻ thù.
Nhân cơ hội tốt, Lý Yên Tử không thể bỏ qua, cô ta đến chổ Điếu Trạch Nghiễn, dùng giọng điệu ngọt đến chảy nước với anh: "Trạch Nghiễn, mình cũng muốn cùng nhóm với cậu"
"Không. Thích" Điếu Trạch Nghiễn nhấn mạnh rõ ràng từng chữ.
"Hóa ra cậu đã thay đổi nhiều đến vậy" Lý Yên Tử buồn bã, cố ý cho An Hạ nghe thấy: "Trước kia cậu đâu có như vậy, chúng ta đã từng có khoảng thời gian vui vẻ như vậy mà"
Nghe Lý Yên Tử nói, An Hạ thật không dám nghe phía sau, cô yên lặng rời khỏi chổ, Lý Thu Nhiên kéo tay An Hạ cùng đi ra khỏi lớp.
Khi An Hạ đi khuất, Điếu Trạch Nghiễn nhìn Lý Yên Tử bằng đôi mắt sắc lẹm, giọng trầm hẳn đi: "Nếu cậu đã thích lảm nhảm như vậy, thì cẩn thận tôi khiến cậu cả đời không thể mở miệng ra nói chuyện"
Từ Tuấn Hạo âm thầm theo dõi câu chuyện, khẽ nhếch môi cười hứng thú.
Loanh quanh trong cửa hàng, An Hạ vẫn không khỏi không nghĩ về chuyện của Điếu Trạch Nghiễn và Lý Yên Tử, cô mang sự tò mò hỏi Lý Thu Nhiên: "Trước đây, hai người họ... là như thế nào vậy?"
Lý Thu Nhiên chọn đồ ăn vặt, thở ra một hơi: "Hai người họ trước đây như hình như bóng vậy, giống như..." Lý Thu Nhiên khó mở lời: "Cậu