Lên hết cầu thang đến tầng trên sẽ thấy ngay hai căn phòng nằm cạnh nhau, kể cả hai cánh cửa của hai phòng cũng chỉ cách nhau một sải tay. Căn phòng to nhất phía bên phải là của Điếu Trạch Nghiễn, bên trái nhỏ hơn là phòng của An Hạ.
Sau khi dẫn An Hạ lên phòng, thím Vu không nán lại mà xuống lầu chuẩn bị bữa trưa. An Hạ mở cửa bước vào, ngỡ ngàng khi phát hiện được ở căn phòng rộng hơn gấp ba lần so với phòng ở quê cô.
Sát vách tường nằm bên tay phải là chiếc giường ngủ màu trắng, đối diện giường là tủ quần áo bằng gỗ bóng, bên cạnh là tủ kính trong suốt, đứng ngay cửa nhìn sang trái sẽ là bàn học và toilet riêng.
Tất cả những thứ này thật sự quá tốt so với tưởng tượng của An Hạ, ngay cả mơ cô cũng chưa dám. Mang đồ vào trong, An Hạ đi thẳng đến kéo rèm cửa sổ đón ánh nắng sớm chiếu vào giúp căn phòng trở nên sáng sủa hơn hẳn.
Nhanh chóng sắp xếp đồ đạc cho gọn gàng vào tủ, An Hạ tranh thủ xuống nhà phụ nấu ăn một tay, cô không muốn trở thành một kẻ ăn bám vô dụng trong nhà của người khác, những việc có thể làm cô nhất định sẽ cố gắng hết mình.
Vào trong bếp, An Hạ chủ động xắn tay áo phụ thím Vu làm những việc lặt vặt, nhờ sự ngoan ngoãn hiểu chuyện này mà cô trở thành một cô bé đáng yêu trong mắt mẹ Điếu Trạch Nghiễn và thím Vu.
Nhìn cách An Hạ làm bếp thuần thục, thím Vu không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Con thường xuyên nấu ăn lắm à?"
"Dạ phải" An Hạ ngơ ngác thành thật gật đầu.
Thím Vu cười tinh ý, càng nhìn An Hạ càng thuận mắt: "Chắc là nấu giỏi lắm đúng không?"
An Hạ khiêm tốn lắc đầu, tay vẫn liên tục rửa từng nhánh rau: "Không đâu, có thể ăn được thôi ạ"
Thím Vu cười hiền dịu, ngay lúc vừa gặp An Hạ liền có cảm tình, kiểu con gái dịu dàng từ trong ra ngoài không dễ tìm, đã vậy còn giỏi chuyện bếp núc, không ngờ có ngày bà lại được sống cùng với một cô gái như vậy, thật tốt!
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn ngồi ở bàn ăn gần đó, chứng kiến và nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của An Hạ và thím Vu, bà cười hài lòng gật gù. Chuyện gì mẹ Điếu Trạch Nghiễn có thể nghi ngờ, nhưng cách bà An Hạ dạy dỗ cô nên người thì chắc chắn không còn gì để không tin.
Các món ăn nấu xong bày ra bàn, An Hạ thầm cảm thấy thật khác biệt, ở đây một bữa ăn bảy tám món, trong khi trước đây cô và bà nhiều lắm cũng chỉ là ba món rau nước. Khoảng cách giữa sự giàu nghèo thể hiện qua những thứ rất đỗi bình thường, ngay cả mức giới hạn chi tiêu cũng khác nhau.
Chuẩn bị xong xuôi hết, thím Vu lên gọi Điếu Trạch Nghiễn xuống ăn trưa, nếu đổi là An Hạ, cô không thể để người khác hầu hạ như vậy, nhưng với thân phận của An Hạ, cô tốt hơn vẫn không nên xen vào chuyện riêng của Điếu Trạch Nghiễn.
Vị trí của An Hạ ngồi cạnh mẹ Điếu Trạch Nghiễn, đối diện bà là anh, An Hạ được mẹ Điếu Trạch Nghiễn gắp cho rất nhiều đồ ăn, cô đương nhiên không thể lãng phí mà ăn hết.
Ngồi một lúc, mẹ Điếu Trạch Nghiễn lên tiếng, giọng bà có chút không hài lòng: "Nghiễn, con mua máy chơi game nữa phải