Sáng ra Điếu Trạch Nghiễn đã đứng trước cửa phòng đợi An Hạ chỉ để tặng cô một chiếc ví Gucci 1955 Horsebit màu trắng. An Hạ ái ngại nhìn chiếc ví trong tay anh, trong đầu hiện lên cảnh tượng nợ nần chồng chất.
"Tôi không lấy được không?"
"Được" Điếu Trạch Nghiễn nở một nụ cười nhàn hạ, đáy mắt hiện lên vẻ sâu xa: "Lấy tôi là được rồi"
Ngay lập tức, An Hạ lấy ví trong tay Điếu Trạch Nghiễn, vội nói "Cảm ơn" rồi nhanh chóng chạy xuống lầu, bỏ lại anh đang đứng cười ẩn ý dõi mắt theo cô.
Vào ngày lễ tình nhân, mẹ Điếu Trạch Nghiễn, Joie và cả thím Vũ đều được tặng một bó hoa hồng kèm thiệp chúc mừng.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn ngó xung quanh, nhà bốn người nữ nhưng chỉ có ba bó hoa, bà bức xúc với anh đang thư thả ngồi xuống ghế đối diện: "Của An Hạ đâu?"
"Không có" Điếu Trạch Nghiễn bình thản vươn tay lấy đồ ăn.
"Là ý gì... con..."
Nghe thấy An Hạ vội lên tiếng trước khi mẹ Điếu Trạch Nghiễn nổi giận: "Cậu ấy tặng con rồi dì"
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn đổi thái độ hẳn một trăm tám mươi độ, cười ngọt ngào hỏi: "Vậy sao? Là gì vậy?"
An Hạ giơ ví lên cho mẹ Điếu Trạch Nghiễn xem, bà không ngạc nhiên lắm, còn bảo cô mở ví ra xem có gì bên trong. An Hạ làm theo, phát hiện ngăn kéo bên trong ví có một thẻ ATM, cô ngơ ngác nhìn sang Điếu Trạch Nghiễn.
Liếc sơ qua cũng đủ biết con trai bỏ bao nhiêu tình cảm bên trong, mẹ Điếu Trạch Nghiễn cười hiểu ý: "An Hạ, trong thẻ đều là tiền tháng của Điếu Trạch Nghiễn trích qua, cho nên con cứ xài đi, không cần ngại"
"Nhưng..."
Điếu Trạch Nghiễn không cho An Hạ tìm cớ từ chối, nhét một muỗng trứng luộc vào miệng cô khiến cô bận nhai không thể nói gì được nữa.
Joie tức giận đến mức ngực không ngừng phập phồng, hai bàn tay siết chặt cam nhịn dưới bàn, lúc trước Điếu Trạch Nghiễn quả thật không tiếc tiền mua hoa mua quà tặng lấy lòng cô ta, nhưng chưa từng cho cô thẻ của anh để xài tùy ý.
Kết thúc bữa sáng rời khỏi nhà đến trường, trên bàn học Điếu Trạch Nghiễn và Từ Tuấn Hạo trong lớp ngập tràn quà tặng, thậm chí quà của Điếu Trạch Nghiễn còn lấn gần hết bàn của An Hạ.
Từ Tuấn Hạo dọn quà của anh và Điếu Trạch Nghiễn, song mang quà định tặng An Nhiên cho An Hạ xem, so với bản thiết kế, sản phẩm hoàn thành đẹp hơn nhiều.
"Woa" An Hạ cảm thán ngắm nghía kỹ lưỡng chiếc đèn ngủ trong hộp trong suốt được thắt nơ đóng gói kỹ lưỡng.
Kặt Điếu Trạch Nghiễn tối sầm, kéo An Hạ lại gần người anh, gằng giọng đe dọa: "Chán sống rồi phải không?"
Khóe môi An Hạ cong lên một cách ngượng ngùng, tay đẩy tay Điếu Trạch Nghiễn ra khỏi tay cô.
Từ Tuấn Hạo tủm tỉm cười, bất chợt lên tiếng hỏi: "Nghiễn, hôm nay có tổ chức không?"
"Không" Điếu Trạch Nghiễn không hứng thú đáp.
Ở thành phố, lễ tình nhân cũng tổ chức tiệc? Như vậy quá lãng phí rồi, chả trách nơi này vốn không dành cho An Hạ, nhưng tại sao năm nay Điếu Trạch Nghiễn không tổ chức tiệc? Chắc không phải liên quan đến cô đâu nhỉ?
"An Hạ, cậu dự tính làm gì cho Trạch Nghiễn?"
An Hạ không hiểu ý Từ Tuấn Hạo, Điếu Trạch Nghiễn tặng quà cho cô thì cô mua quà tặng lại là được rồi, cần gì phải dự tính? Vả lại, cô đâu phải bạn gái Điếu Trạch Nghiễn lại phải làm rườm rà lấy lòng anh?
Cách đây một tuần, An Hạ đã đi mua quà cho Điếu Trạch Nghiễn, lượn lờ qua mấy con đường vẫn không tìm ra món nào thích hợp với anh. Nếu không phải anh đối xử tốt với cô, cô đã không phải nhọc lòng suy nghĩ đến mất ngủ.
Đi mãi đi mãi, cuối cùng An Hạ lạc bước vào một cửa hàng lưu niệm, lướt nhanh qua những món hàng, món cô cần cũng đã tìm thấy. An Hạ