Trong một tuần trước ngày lễ tốt nghiệp diễn ra, An Hạ ăn không ngon ngủ không yên, lo từ việc học đến việc phải tỏ tình Điếu Trạch Nghiễn. Ngược lại, Điếu Trạch Nghiễn ăn no ngủ say, tâm trạng lúc nào cũng phơi phới, lượn qua lượn lại trước mặt An Hạ suốt ngày.
Đêm trước ngày tốt nghiệp, An Hạ ngồi trên bàn học, trong lòng cồn cào không yên, thật ra cô đã nghĩ thông suốt, cả hai đều thích nhau một lời tỏ tình chỉ là lời xác nhận. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại An Hạ lại không có dũng khí đứng trước mặt Điếu Trạch Nghiễn nói ra những lời ấy.
"An Hạ!"
Vừa nghe thấy tiếng Điếu Trạch Nghiễn bên ngoài, An Hạ luống cuống tay chân, vội vã tắt đèn phóng như bay lên giường, chui vào trong chăn trốn.
Mở cửa ra, Điếu Trạch Nghiễn nhìn vào, khóe môi anh cong lên vui vẻ, cố ý nói: "Ngủ sớm vậy để chuẩn bị tinh thần cho ngày mai à? Yên tâm, dù cậu có tỏ tình nhạt như nước tôi cũng không có ý định từ chối đâu"
Nói rồi Điếu Trạch Nghiễn đóng cửa lại, An Hạ khổ tâm thở dài bất lực.
Buổi sáng An Hạ nằm bất động trên giường, hai mắt mở trao tráo nhìn trần nhà, cô tin ông trời nhất định không triệt đường thoát thân của cô. An Hạ quyết định xuống giường rửa mặt thay đồ, vừa khỏi phòng máu tò mò của An Hạ nổi lên, cô áp tai lên cửa phòng Điếu Trạch Nghiễn nghe thử xem anh đã thức hay còn ngủ.
Bên trong im lặng phăng phắc, An Hạ mỉm cười thở phào, tranh thủ xuống nhà ăn sáng đi đến trường trước. Đang hào hứng trong lòng lập tức hớ một phen, An Hạ vừa bước xuống hết bậc thang, Điếu Trạch Nghiễn còn mặc đồ ngủ thư thả đi ngang qua cô lên lầu, trên gương mặt còn mang theo nét cười.
An Hạ đứng ngây người một lúc mới sực tỉnh, nhanh chóng đến ăn sáng rồi trốn trước.
Bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn ăn mặc sang trọng, họ cũng đến tham dự buổi lễ cùng Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ. Sẽ không có gì để nói nếu bố mẹ anh không nhìn cô một cái rồi lại tủm tỉm nhìn nhau cười.
Đồ ăn đến cổ An Hạ nuốt vào không nổi, cô vạn lần cầu mong chuyện ngày hôm nay không bị Điếu Trạch Nghiễn kể cho bố mẹ anh biết.
Ăn sáng xong An Hạ còn chưa kịp bỏ chạy đi trước thì Điếu Trạch Nghiễn đã xuống, anh ngồi xuống bàn mang theo mùi nước hoa thoang thoảng. An Hạ nhận ra đây là mùi nước hoa mà trước đây cô tặng anh, bình thường chẳng bao giờ thấy anh xài, tự dưng lại dùng đến.
Từ lúc nhìn thấy mặt Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ chưa từng thấy anh ngưng cười một giây nào, còn cô thì cười không nổi.
Ở hội trường trong trường học, Điếu Trạch Nghiễn ngồi hàng ghế đầu cùng những học sinh xuất sắc của khối cuối cấp. Cuộc thi học sinh giỏi Tin học vừa rồi, Điếu Trạch Nghiễn đã mang huy chương vàng về cho cô, An Hạ còn nhớ lúc thấy huy chương còn vui hơn thấy Điếu Trạch Nghiễn, suýt chút nữa anh đã mang đi vứt sọt rác, An Hạ phải khẩn khiết cầu xin đến khô nước bọt mới lấy được huy chương từ tay Điếu Trạch Nghiễn.
Từ Tuấn Hạo từ xa đến ngồi cạnh An Hạ, khều tay cô, nụ cười gian tà hiện lên: "An Hạ, nghe Trạch Nghiễn nói hôm nay cậu tỏ tình cậu ấy?"
An Hạ tròn mắt kinh ngạc, rốt cuộc Điếu Trạch Nghiễn đã mang chuyện này kể với bao nhiêu người vậy chứ?
"An Hạ, cố lên!" Từ Tuấn Hạo hứng khởi, giơ tay nắm chặt hình nắm đấm ủng hộ cô.
"Cảm ơn cậu" An Hạ cười như không cười, cắn môi dưới cười như mếu.
Trong buổi lễ, Điếu Trạch Nghiễn giành được rất nhiều giải, từ huân chương cống hiến thành tích đến nhân vật đại diện cho trường mang về thứ hạng cao, anh lên nhận cúp, giấy khen và hoa liên tục. Nụ cười và ánh mắt tà mị đầy mê hoặc của Điếu Trạch Nghiễn mỗi lần đứng trên sân khấu nhìn về An Hạ khiến cô sợ hãi tột độ.
An