Ngữ khí có chút khó nghe của Điếu Trạch Nghiễn quay trở lại, An Hạ ngạc nhiên lẫn dao động nhìn anh. Điếu Trạch Nghiễn xoay đầu nhìn cô bằng biểu cảm kiên định, đột nhiên ôm lấy gáy cô kéo đến gần hôn lên môi cô trước sự chứng kiến của tất cả những người còn lại.
Lòng tin về tình cảm của Điếu Trạch Nghiễn mạnh mẽ trở lại trong lòng An Hạ, đến cuối cùng anh vẫn chọn nắm tay cô thay vì chọn việc ở bên cạnh một cô gái tốt hơn.
Suốt đoạn đường trở về nhà, An Hạ im lặng nhìn ngoài cửa sổ, Điếu Trạch Nghiễn có hỏi đến cô chỉ mỉm cười cho qua. Anh biết An Hạ hay nghĩ ngợi lung tung, chuyện anh và Khả Vi cùng học chung lớp, cùng làm việc chung công ty đều không phải do anh muốn.
Trở về nhà, An Hạ thay đồ xong liền nằm dài trên giường. Vài giây sau cửa phòng bật mở, cô không cần nhìn cũng biết là ai.
Giường An Hạ bị đóng chiếm một cách công khai, cô nhăn nhó bất lực nhìn Điếu Trạch Nghiễn ung dung nằm bên cạnh.
"Trạch Nghiễn, anh đừng có tối nào cũng chạy sang đây ngủ có được không? Nam nữ thụ thụ bất thân"
Điếu Trạch Nghiễn mặc kệ lời quở trách của An Hạ, anh ôm chăn quay lưng lại với cô, miệng lầm bầm: "Em cầu hôn anh là xong rồi"
An Hạ ngớ người không dám tin, tỏ tình là cô, đến chuyện cầu hôn Điếu Trạch Nghiễn cũng bắt cô phải mở lời trước, khó trách người khác luôn cho rằng cô theo đuổi anh.
Thoát khỏi suy nghĩ, An Hạ nhìn lại Điếu Trạch Nghiễn nằm bên cạnh, cô ngồi dậy nghiêm giọng bắt buộc: "Trạch Nghiễn, về phòng đi, từ giờ không được qua đây ngủ nữa"
Điếu Trạch Nghiễn xoay đầu lại, mở mắt nhìn cô, bất mãn hỏi: "Tại sao?"
"Em cảm thấy thế này không nên"
"Chúng ta đã yêu nhau hơn một năm rưỡi, em nói không nên là không nên thế nào?"
Đáp lại là sự im lặng của An Hạ, không phải vì cô tức giận, mà vì cô đã nghĩ đến cảnh tượng một ngày nào đó người đàn ông chung chăn gối với cô không phải là Điếu Trạch Nghiễn, và cả người vợ anh ngủ cùng hàng đêm không phải là cô.
Nhìn biểu cảm trên gương mặt của An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn cũng có thể đoán được cô nghĩ gì, ở cạnh nhau hơn ba năm, anh không cần phải hỏi cũng biết.
Điếu Trạch Nghiễn ngồi dậy, nghiêm nghị đối mặt với An Hạ.
"An Hạ, em có biết điều nghiêm túc nhất anh từng làm là gì không? Chính là một lòng một dạ với em" Điếu Trạch Nghiễn cười nhạt đầy chua xót: "Nếu không phải vì em, anh hiện tại đã không khốn khổ thế này"
An Hạ yên lặng ngồi nghe anh nói, từng câu từng chữ thấm vào trái tim cô.
"Anh vì em bỏ cả tôn nghiêm, em vì anh bỏ sự nghi ngờ có được không?"
Tội lỗi, áy náy là những từ ngữ hình dung cảm xúc của An Hạ hiện, Điếu Trạch Nghiễn không nói, cô cũng không nhận ra bản thân mình đã quá ích kỷ. Anh vì cô làm biết bao nhiêu chuyện, cô lại chỉ biết nghĩ cho riêng mình.
Điếu Trạch Nghiễn tiến người về phía An Hạ, dịu dàng tém một bên tóc cô ra sau tai, trầm lắng cất tiếng hỏi: "Em còn nhớ không, em từng