Tận mắt thấy Khả Vi bên cạnh Điếu Trạch Nghiễn, trong lòng An Hạ dâng lên nỗi chua xót, cô không ngờ vào một ngày đặc biệt người ở bên cạnh anh không phải là cô mà là một cô gái khác thích anh.
Niềm tin trong lòng An Hạ có chút lung lay, không phải cô không tin sự chân thành Điếu Trạch Nghiễn dành cho cô, cô chỉ sợ một ngày nào đó sự chân thành đó của anh không còn đủ mạnh mẽ để chống lại những cám dỗ ngoài xã hội.
Trong những mảnh ký ức ngọt ngào lẫn đau buồn hiện về, An Hạ vẫn nhớ rõ đã cùng từng anh hứa sẽ không buông tay, cô không thể vì một chút tự ti lại đánh mất đi một người con trai đã từng thay đổi bản thân vì cô.
An Hạ hít sâu một hơi lấy lại tinh thần, mạnh dạn gõ cửa rồi đẩy vào. Biểu cảm của Điếu Trạch Nghiễn nhìn thấy An Hạ duy nhất ngạc nhiên, anh đứng bật dậy hùng hổ lao đến chổ cô như cơn gió, ôm chầm lấy cô đi ra ngoài để lại nam nhân viên kia và Khả Vi một câu duy nhất.
"Tạm ngưng!"
Điếu Trạch Nghiễn ôm An Hạ đi về phòng làm việc, một tay còn đặt thấp dưới mông cô chặn tà váy. Suốt đoạn đường An Hạ bị ôm chặt phải đi ngược theo từng bước chân của anh.
Vào phòng làm việc của Điếu Trạch Nghiễn, anh buông An Hạ ra, xoay người khóa cửa rồi quay lại trừng mắt giận dữ với cô.
"Em ăn mặc cái kiểu gì vậy?"
Biểu cảm An Hạ vô tội tự nhìn lại bản thân đánh giá. Điếu Trạch Nghiễn bước đến nắm cổ áo chữ V của cô giật giật chỉ trích: "Cổ áo xẻ sâu xuống như vậy sao em không cởi trần luôn đi"
Trên rồi xuống dưới, Điếu Trạch Nghiễn cầm vạt váy An Hạ kéo xòe ra một cái rồi đánh giá: "Chân váy còn chưa qua giữa đùi, từ dưới nhìn lên chẳng phải thấy hết rồi sao? Ăn mặc có khác gì lấy giẻ lau quấn lên người không?"
Cố tình mặc đẹp đến gặp Điếu Trạch Nghiễn lại bị anh bình phẩm không nương lời, An Hạ vừa uất ức vừa tức giận không nói lời lời, lồng ngực liên tục lên xuống nhấp nhô kiềm nén cơn giận.
Ngày vui lẫn ngày quan trọng với Điếu Trạch Nghiễn, thêm một phần công việc bận rộn có thể khiến tâm trạng anh nhất thời cáu gắt, An Hạ không thể nổi giận với anh.
Cho đến khi thật sự bình tĩnh trở lại, cô mới ấm ức giải bày: "Em... muốn mặc đẹp... cho anh xem còn gì"
"Từ nhà đến đây bao nhiêu người nhìn còn dám nói cho anh xem"
Thấy An Hạ ngoan ngoãn thu người chịu tội, Điếu Trạch Nghiễn chợt nở nụ cười kỳ dị, vẻ mặt khó ở thay bằng sự thiếu đứng đắn nghiêm trọng.
Điếu Trạch Nghiễn tiến sát một bước, An Hạ hoảng loạn lùi một bước, tự động bật chế độ phòng ngự với anh. Đến khi thắt lưng An Hạ chạm vào mép bàn làm việc, Điếu Trạch Nghiễn mới chịu dừng bước, hai tay chống lên mặt bàn cạnh hai bên người cô.
"An Hạ, em... không phải là đang dụ dỗ anh chứ?"
Nhìn biểu cảm cùng giọng điệu sâu xa của Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ hiểu ngay ra vấn đề, cô cau mày nhìn anh bất mãn.
"Trạch Nghiễn, anh không thể suy nghĩ trong sáng một chút sao?"
Điếu Trạch Nghiễn thong thả lắc đầu: "Không thể"
An Hạ thở dài bất đắc dĩ, vừa vươn tay chạm ngực đẩy Điếu Trạch Nghiễn ra, anh bất ngờ nắm lấy hai cổ tay đẩy người cô ngã ra sau. An Hạ bị hành động của Điếu Trạch