Qua hồi lâu, Cung Tứ mới chuyển hướng sang Khê Lưu một lần nữa --
"Thoạt nhìn tớ không thích Khí và Người sử dụng sao?"
Gật đầu, Khê Lưu lại cho cậu một đao: "Không chỉ là không thích, căn bản là chán ghét?"
Cau mày, Cung Tứ biểu tình giống như người lạ chớ lại gần ôm ngực ngồi xuống.
Ngồi cực kỳ lâu tại chỗ, cậu thở dài một hơi thật dài, dứt khoát nói: "Được rồi, tớ đã biết."
Đứng lên lần nữa, cậu trước tiên tìm Đông Xuân, kéo Đông Xuân cùng cảm ơn người phụ nữ "Khí" đã băng bó vết thương giúp thằng bé, cậu lại hỏi thăm tình huống hiện tại của Thu Hạ, sau nửa giờ Thu Hạ mới chuyển vào phòng bệnh bình thường, thế nhưng trên người vẫn truyền nước, cũng chưa có thanh tỉnh, cái này cũng không thành vấn đề, mà cậu bắt đầu chỉnh lý lại đồ đạc, đem toàn bộ đồ vật Thu Hạ chút nữa có khả năng cần lấy ra từ trong túi sắp xếp lại, sau đó lại tìm hộ sĩ mượn giường nhỏ để Đông Xuân nằm nghỉ ngơi một chút.
Trên đường cầu vẫn cùng Khê Lưu xác nhận một chút có muốn hay không về nhà nghỉ ngơi, khi nhận được câu trả lời phủ định, cậu đơn giản để Khê Lưu nhìn cậu bận bịu.
Thuận tiện trông A Cát.
Một lúc như thế rất nhanh đã hơn 6 giờ là sáng sớm, sắc trời bên ngoài đã bắt đầu trở lên sáng trắng.
Đông Xuân vốn kiên trì không ngủ đã ngủ say, Khê Lưu cũng đang ngủ, dựa vào tường, há miệng ngủ, thoạt nhìn Khê Lưu như vậy có điểm giống trẻ con, sau đó cậu nhìn phía dưới, chân chính tiểu hài tử A Cát đang tò mò nhìn cậu.
"Được rồi, nguyên bản là để cho cậu ta nhìn em, hiện tại đổi thành em nhìn cậu ta rồi." Nhìn A Cát, Cung Tứ nhún vai.
Cậu không có đánh thức Đông Xuân và Khê Lưu, kéo chăn cho Đông Xuân, cậu lại lấy chiếc chăn khác đắp lên trên người Khê Lưu, sau đưa mắt nhìn Thu Hạ, xác nhận tình huống Thu Hạ ổn định, lúc này mới ôm A Cát ra ngoài phòng bệnh.
Cậu mang theo A Cát cùng đi WC vẩy nước tiểu.
Chính mình rửa mặt, lại giúp A Cát đổi mới tã lót, sau đó tới thông báo một tiếng tới bàn hộ sĩ, lúc này mới địu A Cát trên lưng rời khỏi phòng khám.
Cậu đi ăn điểm tâm!
Ăn cơm nắm và sữa gạo, sữa gạo không thêm đường, cậu còn cố ý đổ một chút vào trong bình sữa của A Cát.
A Cát liền uống rất vui vẻ.
Đem mình và A Cát lấp đầy bụng, Cung Tứ liền chạy đi internet, luôn luôn tiết kiệm cậu cố ý gọi riêng một ghế lô, khu vực không khói, sau đó cậu liền mang theo A Cát bắt đầu lướt net.
Ở Internet đủ một giờ, thẳng đến lúc hai mắt cậu đỏ bừng, Cung Tứ nhìn đồng hồ, lúc này mới mang theo A Cát ly khai internet.
Đi ngang qua cửa hàng ăn sáng mua cho Đông Xuân và Khê Lưu đồ ăn sáng, Cung Tứ một lần nữa trở về phòng bệnh Thu Hạ.
Sau khi cậu trở về, khoảng nửa tiếng sau Thu Hạ tỉnh lại.
Lúc Thu Hạ tỉnh lại Đông Xuân đang ăn ngốn ngấu, còn Khê Lưu thì cầm đồ ăn chậm rãi ăn.
Ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu tới, có điểm chói mắt!
Nhất thời Thu Hạ không phản ứng được chuyện gì đã xảy ra, thẳng đến khi thấy được quần áo bệnh nhân trên người, thấy trên tay truyền nước, đối diện hai mắt đỏ bừng của anh hai, lúc này thằng bé mới ý thức được chính mình đã trải qua những cái gì.
Nó há há miệng, nhưng không nghĩ được nói cái gì.
Anh cả đã biết sao?
Nó bản năng biết
Thu Hạ trề miệng một cái, nhắm lại, sau đó lại mở.
"Cái gì cũng không cần nói." Cung Tứ nắm lấy hai tay thằng bé.
"Thu Hạ, kế tiếp em cần chuyển trường, anh đã kiểm tra, phụ cận chỉ có một trường học dành cho Khí và Người sử dụng, vừa vặn cách không xa trường em bây giờ, thế nhưng bây giờ đã qua cuộc thi xếp lớp, thành tích văn hóa anh không lo lắng, thế nhưng bài thi chuyên ngành thì làm thế nào bây giờ? Cái kia... Bài thi chuyên ngành Người Sử Dụng thế nào thì anh lại không rõ lắm, nhưng em yên tâm, anh đã gửi thư điện tử hỏi thăm, nhận được tin tức anh sẽ lập tức báo em..."
Cung Tứ nói một tràng.
Vừa rồi chạy đi internet, cậu chính là đi tìm kiếm những tài liệu này.
Bây giờ còn quá sớm, ngoại trừ cửa hàng ăn sáng và internet thì không chỗ nào mở cửa, cậu chỉ có thể tra online sưu tập tư liệu trước.
Cung Tứ dùng hành động chứng mính chính em trai minh trở thành người sử dụng tuyệt đối không bài xích, cậu sẽ cùng toàn lực hỗ trợ.
Nhìn anh mình, Thu Hạ trừng mắt nhìn, lông mi thật dài chớp động vài cái, sau đó --
Thằng bé lại cười
"Em cũng không biết, anh giúp em chuẩn bị nhé."
"Hả?" Cung Tứ trợn to mắt khoa trương :"Còn có điều Thu Hạ nhà chúng ta không biết sao?"
"Làm anh cứ nghĩ, hình như là từ mười tuổi Thu Hạ nhà ta cái gì cũng biết làm cho người anh này có cảm giác rất thành tựu đây ~"
"Thật sao?" Thu Hạ cười.
Thấy anh hai khôi phục dáng vẻ bình thường, gặm xong bữa sáng, lại từ bên Khê Lưu lấy một nắm cơm, Đông Xuân lén lút lại gần.
Thằng bé đánh giá từ trên xuống dưới anh hai mình.
"Thế nào? Một đêm mà thôi, anh thay đổi hình dạng sao?" Thu Hạ hỏi em trai của mình.
Đông Xuân gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
" Hình dáng anh hai không thay đổi, thế nhưng luôn cảm thấy khi yên tĩnh lại không quá giống nhau."
Đông Xuân nói, miệng lớn gặm một miếng cơm nắm, quai hàm gồ lên thật lớn, thằng bé tiếp tục dòm Thu Hạ.
Thu Hạ vẫn vui vẻ: "Không giống chỗ nào?"
"Không biết, luôn cảm thấy thay đổi rất nhiều." Đông Xuân lại gặm một miếng.
Ba miếng giải quyết xong nắm cơm chừng nắm tay, Đông Xuân tiến tới bên người Thu Hạ, khuôn mặt nhỏ nhắn đen thui nâng lên, vẻ mặt chờ mong: "Em có thể sờ sờ anh hai không?"
"A... Có thể." Tuy rằng không rõ nguyên do, thế nhưng Thu Hạ đương nhiên đồng ý.
Đông Xuân cũng liền sờ soạng vài lần anh hai mình một chút.
Hai lần, ba lần...
Thu
Đông Xuân nâng lên khuôn mặt đen nhỏ nhắn hưng phấn: "Không có!Chính là cảm thấy thích ạ!"
"Năm ngoái lớp bên cạnh lớp em có người trở thành người sử dụng, lúc đó toàn bộ các lớp đều đi qua sờ nó, em liền không có đi."
"Hì hì ~ Hôm nay em cũng sờ tới người sử dụng rồi!" Đông Xuân bỗng nhiên đắc ý nói.
" So với bọn nó, em còn sờ nhiều lần hơn!" Một tay chống nạnh, thằng bé giơ móng vuốt sờ qua Thu Hạ thật cao lên!
Thu Hạ ^_^
Khê Lưu: Chóp chép... chóp chép...
Cung Tứ... Cung Tứ tiện thể nắm lấy cái tay giơ kia, đặt lên trên người Thu Hạ.
"Sờ di, dù sao Thu Hạ cũng là anh em, em muốn sờ cứ sờ, sờ nhiều hay ít đều không sao." Một bên đem tiểu móng vuốt cọ ở trên người Thu Hạ, một bên Cung Tứ tức giận nói.
Đông Xuân sáng loáng lên mắt mèo mở to, Thu Hạ thì lại bắt đầu né.
"Anh, hai người làm em rất nhột ~ rất nhột a ~..." Thu Hạ nhỏ giọng kháng nghị.
Thu Hạ né vài cái, thế nhưng không nhiều, thân thể lại đụng phải vật mềm gì đó, vừa nghiêng mắt nhìn thì đối mặt với A Cát mắt mở lớn tò mò.
Đôi mắt đầy hiếu kỳ.
Đại khái nhìn các anh sờ tới sờ lui rất vui, A Cát cũng thò ra một cái tay nhỏ, "Ba" một tiếng, nó sờ người Thu Hạ một cái.
"Hả?" Thu Hạ bị sờ lại sờ đầy thần kỳ có điểm kinh ngạc.
"Anh? A Cát biết bò?!" Ánh mắt nhỏ dài của thằng bé trợn to.
Lần này, Anh em Cung Gia đều tập trung tầm mắt đến trên người A Cát, tiêu điểm trong phòng bệnh nháy mắt chuyển từ Thu Hạ sang A Cát.
Cung A Cát, hiện giờ một tuổi... Thần kinh vận động hình như đặc biệt không tốt lắm, cho dù mấy đứa nhỏ khác bằng tuổi nó đã sớm biết bò, thế nhưng nó vẫn chưa bò. Nó chỉ biết ngồi, tối đa hai tay hai chân chống đỡ trên mặt phẳng đợi, thế nhưng cũng chỉ có thể đợi như vậy, động một cái cũng không động, thiếu điểm tựa sẽ ngã nhào, bởi vậy tự nhiên nó sẽ không bò.
Mà hôm nay, nó cũng bốn chân trong đó ba chân ở trên giường, tiểu móng vuốt bên phải duy trì tư thế "Ba" ở trên người anh hai, A Cát nghiêng đầu, Thu Hạ tránh ra chút, nó còn bò hai cái lên phía trước, lần thứ hai đem tiểu móng vuốn bên phải "Ba" tới trên người anh hai.
Sau đó nở nụ cười.
"Oa oa oa oa ! A Cát đã bò!" Đầu tiên là Đông Xuân reo lên, không sờ anh hai nữa, thằng bé nhảy đến đem A Cát bế lên!
Nhìn hình dạng hai đứa lớn và nhỏ xoay quanh, Cung Tứ và Thu Hạ cũng cười.
Cuối cùng đem một ngụm sữa gạo uống cạn sạch, nhún nhún vai, Khê Lưu cũng cười.
---------------------------------------
Các bạn học nhỏ, hôm nay có mua nhiệt kế không?
 ̄▽ ̄