Cầm trên tay một cái bánh kem, Khê Lưu nhìn Cung Tứ ở đối diện.
Cung Tứ đang từng miếng từng miếng ăn cặp lồng cơm, bây giờ là thời gian dùng cơm buổi trưa, mặt trời hôm nay trời không quá nắng, hai người bọn họ liền ở bên cạnh hồ bơi trong trường học tìm hai cái ghế nằm ngồi ăn cơm trưa.
Các học sinh có thể tự mình mang cơm, cũng có thể mua bữa trưa ở siêu thị mini trong trường học, Cung Tứ tự nhiên là trường phái tự mình mang cơm, Khê Lưu thì không phải, bất quá cậu ta cũng không mua bất cứ gì ngoài bánh kem trong siêu thị trường học.
" Mỗi ngày cậu ăn một cái bánh kem no được sao?" Cung Tứ nhíu nhíu mày theo thói quen.
"Không sai biệt lắm."
" Có muốn hay không chia cậu một quả trứng?"
" Cảm ơn, nhưng không cần đâu."
" Khó trách cậu gầy như vậy, còn không phát triển vóc dáng." Một hơi ném quả trứng định đưa cho Khê Lưu vào trong miệng, Cung Tứ nhíu mi nói: "Khi cậu mới tới cao không khác tớ mấy, hôm nay tớ so với cậu cao hơn nửa đầu rồi!"
" Nào có, chỉ cao hơn một chút mà thôi."
" Rất nhanh thì nửa đầu thôi."
Trong thời kỳ trưởng thành nam sinh vẫn rất để ý đối với chiều cao, hai người chỉ vấn đề chiều cao mà thảo luận nửa ngày, sau đó song song nằm trên ghế nằm, ánh sáng mặt trời mùa thu chiếu trên người bọn họ, ấm áp.
Trấn Lãnh Thủy ngoài không khí hạ nhiệt so với nơi khác khá nhanh, đồng phục quần áo sơ mi đã bắt đầu có điểm lạnh.
"Thu Hạ nhà cậu chuyển trường rồi?" Khê Lưu hỏi cậu.
"Ừ." Cung Tứ khẽ lên tiếng.
" Cậu không phải là cùng thằng bé đi tới, thế nào? Trong trường học đặc biệt nhìn thế nào?" Đại khái là ánh mặt trời quá chói mắt, Khê Lưu từ trong túi áo bới bới, móc ra một cặp kính mát đeo lên mặt.
Thấy động tác này, Cung Tứ một lúc có điểm không biết nói gì.
"Ở đó đụng phải một kẻ rất đáng ghét, tên là Vương Công Minh."
"Vương Cômg Minh là ai?" So với trí nhớ của Cung Tứ không khá hơn chút nào, Khê Lưu hỏi.
Cung Tứ:...
"Bạn học chúng ta trước kia, bỗng nhiên thức tỉnh đi trường học đặc biệt kia, nó là ai không trọng yếu, tớ nghĩ nó thật đáng thương."
"Ban đầu tớ nghĩ sự kiện kia không có gì để khoe khoang, nhưng thật sự khi thấy, chỉ cảm thấy nó thật đáng thương."
Nguyên bản mọi hành động đáng ghét đều có thể quên đi.
Khi thấy cậu ta bị khống chế, run rẩy, run rẩy quỳ gối trước mặt Thu Hạ, trong lòng Cung Tứ một chút cũng không thấy vui vẻ, đúng là một cảm thụ kỳ quái không cách nào hình dung, giống như thương hại, còn có chút bi thương.
"Khí đối với năng lượng Người sử dụng rất khó chống cự." Suy nghĩ một chút, Khê Lưu cân nhắc nói với cậu: "Khí chính là một cái lọ trống không, đối mặt Người sử dụng sẽ có một loại... ưm... muốn đem năng lượng đối phương ép khô, xung động hút vào toàn bộ trong cơ thể."
" Đây là do bẩm sinh, trời sinh khí sẽ có khát vọng với năng lượng, đại khái có thể đem bọn họ tưởng tượng thành xe mới mà không có dầu, không có liền không mở được, có dầu rồi có thể muốn đi đâu liền đi đấy."
"Thêm dầu rồi xe sẽ không thể thêm dầu mới, cho nên Khí đã ký khế ước với Người sử dụng tương đối không có bị quấy rối bởi phương điện này, gặp phải tình huống như vậy toàn bộ đều là Khí chưa có Người sử dụng, thân thể bọn họ bất kỳ lúc nào cũng ở trạng thái "Hấp thụ", nhất là người sử dụng cũng là người mới, dưới tình huống còn không biết cách thu liễm năng lượng, thân thể của bọn họ sẽ bị đối phương xỏ xuyên qua, khi năng lượng đối phương khổng lồ lại tinh thuần, bọn họ sẽ không chịu nổi nhưng lại khát vọng nên chân liền mềm."
"Chính là cảnh tượng cậu thấy."
" Đương nhiên, cũng có Người sử dụng ác ý dùng năng lượng của mình xỏ xuyên qua khí, để cho bọn họ tạm thời mất đi lực khống chế thân thể."
Lẳng lặng nghe Khê Lưu nói, Cung Tứ không nói chuyện, qua hồi lâu mới thở dài một tiếng: "Vô luận như thế nào, tớ đều không cần lo lắng Thu Hạ bị khi dễ."
Há chỉ sẽ không bị khi dễ? Căn cứ vào trình độ năng lực mới bắt đầu giám định, Cung Thu Hạ nhất định sẽ trở thành đối tượng trọng điểm toàn bộ trường học bồi dưỡng, không có gì cần lo lắng. Khí trong toàn bộ học viện đều có thể vì để trở thành khí của thằng bé mà tranh đoạt, toàn bộ học viện đều sẽ trở thành chiến trường, chỉ tiếc, bọn họ không chiếm được Cung Thu Hạ.
Giá trị mới bắt đầu là có thể đạt tới người chi phối cấp A đặc biệt, năng lực như thế cho dù ở thành phố lớn, đại gia tộc cũng là thành tích phi thường ưu tú, địa phương nhỏ như Trấn Lãnh Thủy tối đa chỉ có thể để Thu Hạ ẩn náu vài năm, không bao lâu, sẽ có nhiều loại người dùng nhiều phương thức biết được năng lực của cậu ta, muốn trở thành Khí của cậu ta sẽ chen chúc tới, người muốn thuê cậu ta cũng sẽ nối liền không dứt, các loại kỳ ngộ, mê hoặc...
" Sau này cậu phải bận rộn rất nhiều chuyện đấy." Khê Lưu nhẹ giọng nói một tiếng với Cung Tứ.
"?" Thanh âm quá nhỏ, Cung Tứ không nghe thấy.
Nghỉ trưa bên cạnh hồ bơi ngắn ngủi một lúc, một lần nữa hai người bọn họ trở lại phòng học, buổi chiều đi học mới được một nửa, Khê Lưu bỗng nhiên té xỉu.
Ngay từ đầu Khê Lưu sắc mặt chỉ là trắng bệch mà thôi, dưới sự cho phép của giáo viên, Cung Tứ đưa tới phòng y tế nghỉ ngơi, trên đường cư nhiên cậu ta lại hôn mê!
Cung Tứ ngồi cuối bàn đem Khê Lưu ôm đưa đi phòng y tế! Đây là lần đầu tiên cậu và Khê Lưu tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy. Trước cậu chỉ cảm thấy Khê Lưu gầy, thế nhưng cũng không biết cậu ta cư nhiên nhẹ đến như vậy, Thu Hạ đã gầy, Khê Lưu còn muốn gầy hơn Thu Hạ!
Nghe đồn Người này thân thể không tốt có khi là thật -- Cung Tứ mơ hồ nghĩ trong lòng.
Thế nhưng cũng may Khê Lưu liền nhanh chóng tỉnh lại, nằm ở trên giường tùy ý y tá trường học kiểm tra, sắc mặt của Khê Lưu dị thường tái nhợt.
Phòng y tế trường học thiết bị
Khê Lưu cự tuyệt.
"Để cậu ấy nhìn em, một lúc em liền ổn thôi." Khê Lưu nhẹ giọng nói với y tá trường học.
Tại đây "Cậu ấy" là tự nhiên chỉ Cung Tứ.
Cung Tứ liền nghĩa bất dung từ ở lại phòng y tế với Khê Lưu.
Thành thật mà nói, Cung Tứ không có bao nhiêu kinh nghiệm làm bạn bệnh nhân, nhưng mà Khê Lưu là một bệnh nhân an tĩnh, chỉ lẳng lặng nằm ở trên giường, cùng Cung Tứ trò chuyện câu được câu không.
Cuối cùng khi sắp tan học, Cung Tứ còn muốn đưa Khê Lưu về nhà.
" Này! Bạn học, tớ nghĩ bộ dáng này của cậu có chút dọa người, dường như bất cứ lúc nào đều có thể té xỉu ấy ~" Cung Tứ còn muốn cõng Khê Lưu, thế nhưng Khê Lưu cự tuyệt.
Khê Lưu cũng không cần người đỡ.
Thế nhưng cậu ta lại loạng choạng..
Cuối cùng, hai người là nắm tay trở về.
Trong tay tràn ngập cảm giác xương khớp, lạnh buốt - Đây là Cung Tứ ấn tượng với bàn tay Khê Lưu.
Dắt tay đi đến trạm xe, lần này hai người lựa chọn ngồi xe bus về.
"A... Trấn Lãnh Thủy mùa thu thật là đẹp, thời điểm năm ngoái tới liền cảm thấy như vậy." Ngồi ở gần cửa sổ, lẳng lặng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài, bỗng nhiên Khê Lưu nói với Cung Tứ.
" Có đúng không? Nhưng tớ thật ra xem quen."
"Thực sự rất đẹp." Khê Lưu nói.
Kế tiếp, Khê Lưu còn giống như đọc hai câu thơ, ngôn từ tối nghĩa, Cung Tứ có nghe nhưng không hiểu.
Sau đó hai người bọn họ lại hàn huyên lung tung một đường.
Đến tận lúc xe bus đến trạm xe phụ cận nhà Khê Lưu, hai người xuống xe.
Cung Tứ vẫn đem Khê Lưu đưa đến cửa nhà, cửa trước mở rộng, Khê Lưu bỗng nhiên xoay đầu lại:
" Cung Tứ, tớ sẽ nhớ kỹ cậu, cậu là bằng hữu duy nhất của tớ."
" Này.... Làm gì mà bỗng nhiên nói những lời như vậy chứ.." Cung Tứ bị cậu ta làm sợ hết hồn: "Thật buồn nôn!"
Khê Lưu lại nhìn chằm chằm cậu một lát, sau đó xoay người đi vào bên trong cánh cửa.
"Cái kia!" Bỗng nhiên Cung Tứ lớn tiếng nói: "Không phải cậu thích ăn cá hấp cách thủy tớ làm sao? Tớ lại lấy được bốn con cá, tối hôm nay tớ liền hấp cách thủy một con đưa sang đây cho cậu!"
Nhếch môi cười một chút, Khê Lưu hướng cậu khoát tay một cái, cả người đi vào, đại môn lập tức đóng.
Đêm đó Cung Tứ quả thật hấp cách thủy một con cá lớn, cậu dùng nội lớn nhất trong nhà, cuối cùng còn mang cả nồi và cá bưng lên xe bus, song khi cậu bưng nồi tới cửa nhà Khê Lưu, lại phát hiện cửa đóng chặt.
Không chỉ là đại môn đóng chặt, mà một ngọn đèn bên trong cũng không có sáng.
Cả tòa nhà im ắng, không có một người.
Dường như suốt đêm dời nhà, Khê Lưu cứ như vậy tiêu thất.
" Này... Không nên liền rời đi như vậy chứ..."
" Cậu cũng là bằng hữu duy nhất của tớ mà..."
Bưng cá đứng ở trước tòa nhà hai tầng tối đen vắng vẻ, Cung Tứ cô đơn lẩm bẩm nói.
---------------
Tác giả nói ra suy nghĩ :
Dựa theo lệ cũ của tại hạ, biết ngâm thơ chính là công.
Ờ hờ.