QUYỂN II: KÉO VÀ CÁ
Chương 39:
Hiện tại Cung Tứ ngồi ở Học Viện Cơ Lăng, tại khu lớp 11.
Đang thi.
Ngồi ở bên cạnh cậu là Khê Lưu, mặc dù Thu Hạ và Đông Xuân cùng đi, thế nhưng bởi năm học khác nhau nên đi đến địa điểm khác nhau.
Hẳn là hiện tại cũng đang thi.
"Hai trò bây giờ mới chuyển trường lại đây, thành thật mà nói là hơi trễ, nhưng vừa vặn hiện tại chính là thời gian học viện chúng ta kiểm tra giữa kỳ, kiểm tra nhập học liền đơn giản giống như đề thi những học sinh khác áp dụng, để cho các vị nhìn thấy tiến độ học tập của học sinh cùng khóa trong học viện, cũng cho chúng ta biết được trình độ học tập của các vị, như thế nào?" Trưởng ban học viênqua lại liền cười híp mắt nói với họ.
Còn có thể thế nào! Cũng không thể cự tuyệt mà.
Vì vậy Cung Tứ và Khê Lưu liền bắt đầu cuộc thi.
Đầu tiên nhìn thấy bài thi, Cung Tứ liền may mắn chính mình mấy ngày trước liền thức đêm học tập kiểm tra, bài thi nơi này thực sự rất khó! Rất nhiều nội dung thậm chí vượt ra khỏi trong phạm vi kiểm tra lớp mười một, may là bình thường cậu đọc sách rất chịu khó.
Trong mắt chỉ có bài thi, Cung Tứ dần dần quên mất hết thảy chung quanh.
Ba tiếng đồng hồ sau, cậu cầm bài thi tỉ mỉ kiểm tra một lần, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn huống Khê Lưu đối diện.
Tiếp đó cậu ngẩng đầu một cái, liền đối mặt cặp mắt đen nhánh của Khê Lưu.
Ngồi ở đối diện, chống tay trên đầu gối đỡ lấy nửa gò má, Khê Lưu không nháy mắt chăm chú nhìn cậu.
"Cậu, cậu nhìn tớ làm gì?" Bị hắn nhìn đến xù lông, Cung Tứ cảm giác sau lưng mình nổi đầy da gà.
Bị bắt tại trận cũng không trốn tránh, Khê Lưu cười lên :"Chờ cậu nộp bài thi mà."
Như vậy cũng không nên nhìn chằm chằm người ta không nhúc nhích a a a a! Cung Tứ cuồng bạo rít gào trong lòng.
Nhưng mà nơi này là trường thi, bên cạnh chính là quan giám khảo, mím môi một cái, Cung Tứ chỉ có thể đứng lên đi về phía ban giám khảo.
Khê Lưu đuổi theo cậu, cùng cậu nộp bài.
Bọn họ lại chờ một thời gian, thậm chí ở căng tin giáo viên ăn cơm trưa, chờ khi bọn họ trở lại, kết quả cuộc thi đã có.
"Thành tích hai trò thực sự phi thường ưu tú, trò Khê Lưu lấy được vị trí đầu trong cả khóa, thành tích tất cả các môn đều phi thường ưu tú, ngoại trừ ngữ văn toàn bộ đều đạt tuyệt đối, mà thành tích ngữ văn tất cả đều không bị trừ điểm ngoại trừ bài thơ cuối cùng, ở Học Viện Cơ Lăng cũng là cực kỳ hiếm thấy, mà thành tích trò Cung Tứ cũng xếp hạng thứ ba mươi bảy của khóa, đáng nhắc tới chính là trò Cung Tứ có thành tích ngữ văn phi thường cao, đây là môn duy nhất thành tích cao hơn so với trò Khê Lưu, nhất là bài thi tản hành sau cùng, viết thực sự quá tốt!"
(Tản Hành/ thơ văn xuôi: một thể thơ có hình thức trình bày là văn xuôi hay mang dáng dấp văn xuôi, trong bài văn có vần điệu như thơ)
Trưởng ban học viên tán thưởng thêm với kết quả cuộc thi của hai người: "Thầy là giáo sư ngữ văn của Học Viện Cơ Lăng, bài thi của trò là tự thầy chấm, bài tản hành đó thực sự là cực kỳ hoàn mỹ! Trong cuộc đời Giáo sư của thầy rất ít khi cho điểm tối đa với phần tản hành, nhưng mà tản hành của trò, thầy phải để tối đa."
Ông đặc biệt thoả mãn với Cung Tứ, khi quay qua Khê Lưu vẫn bảo trì phong thái, nhưng khi quay qua Cung Tứ quả thực là dáng vẻ hưng phấn, biểu tình như phát hiện vật quý: "Thầy là cố vấn tập san Học viện, thầy có thể xuất bản tản văn của trò trên tập san chứ?"
" Học viện chúng ta xuất bản <> thế nhưng là tạp chí kiểu mẫu trong giới thơ ca, cũng phát hành trên toàn bộ đại lục, đồng nghiệp đối với tập san đánh giá rất cao." Ông lại giới thiệu một chút về tập san học viện.
"Thật.. thật sự có thể ạ? Em... em... em... chính là fan của thi tập này, từ tập đầu tới tập mới nhất bây giờ em đã xem qua toàn bộ!" mặt Cung Tứ thoáng cái đỏ bừng! Không những vậy lại còn được khen, càng kích động!
"Em..em.. mấy năm nay thích nhất thi nhân chính là Mạc Tây Duy, xin hỏi có phải đó cũng là giáo sư học viện? Em, em có thể xin chữ ký của ngài ấy không?!" Nhắc tới thần tượng của mình, Cung Tứ vẫn khẩn trương!
" Phải? Thầy ở tập san dùng bút danh chính là Mạc Tây Duy, em rất thích tác phẩm của thầy?"
"Đương, đương nhiên! Em ..."
Bên này, Cung Tứ và trưởng ban học viên trò chuyện nhiệt tình.
Bên kia, người đứng đầu khóa mới ra lò • Khê Lưu cứ như vậy bị hai người bỏ quên ở một bên.
Thế nhưng cứ như vậy, hai người nhập học liền không chút hồi hộp nào.
"Chất lượng dạy học tại Trấn Lãnh Thủy thực sự là rất tốt, từ thành tích của các trò cũng có thể thấy được các trò học tập phi thường thực tế, nhưng mà cũng không phải từ đọc sách, hai trò ở đây có năng khiếu trên một vài ngành học, đây không phải là ứng với giáo dục có thể bồi dưỡng được thiên phú, xem ra sau này học viện chúng ta cần suy xét qua bên kia chiêu sinh."
" Kế tiếp các trò đi ghi thông tin vào bộ môn là được rồi, chuẩn bị nhập học thôi."
Trên thông báo trúng tuyển của hai người có "điều khoản nhập học tiêu chuẩn", trưởng ban học viên tự mình đưa hai người rời khỏi phòng làm việc.
" Trấn Lãnh Thủy? Cậu đem hồ sơ cá nhân đổi thành học tịch Trấn Lãnh Thủy?" Rời khỏi phòng làm việc, Cung Tứ mới hỏi Khê Lưu.
Khê Lưu liền gật đầu.
" Bọn họ cũng không biết thân phận đổng sự của cậu?" Xem thái độ không giống đã biết.
" Không biết, bọn họ liền cho là chúng ta là tới từ đơn vị liên quan, bởi vậy ngay từ đầu thái đội với chung ta là giải quyết công việc, cũng may bài hành văn cuối của lớp phó cậu viết tốt, đem vị kia triệt để chinh phục." Khê Lưu nói, có điểm ai oán nhìn Cung Tứ liếc mắt: "Trước kia tớ cũng không biết cậu việt thơ tốt đến như vậy, cũng không biết cậu thích xem thơ."
" Cuộc thi ngữ văn Trấn Lãnh Thủy lại không cho viết thơ!" Lớn tiếng rống lên một câu, Cung Tứ lại hơi ửng đỏ mặt: "Nhà của tớ không phải mở tiệm sách cũ sao? Bên trong có rất nhiều tập thơ, từ nhỏ tớ đã thích xem, sau đó liền thích học viết."
"Tớ... kỳ thực vẫn rất muốn làm một thi nhân ấy..." Thấp giọng nói xong câu đó, mặt lại càng đỏ hơn.
" Không phải chứ? Trước kia cậu vẫn nói với tớ là muốn làm bác sĩ mà." Khê Lưu nhíu nhíu mi.
"Đó là bởi vì bác sĩ kiếm nhiều tiền! Hơn nữa, Thu Hạ cũng muốn làm bác sĩ, tương lai chúng tớ còn cân nhắc cùng nhau mở phòng khám bệnh. Mà thi nhân rất khó làm, làm còn phải lo lắng không nuôi sống nổi chính mình ..."
Nhìn thiếu niên bên cạnh trên mặt hồng nhuận dần dần thối lui, nói lý tưởng của chính mình và thực tế, Khê Lưu bỗng nhiên vươn tay xoa xoa đỉnh đầu của cậu.
" Này! Cậu làm gì? Tóc tớ bị hỏng kiểu mất!" Màu đỏ Trên mặt tan hết, Cung Tứ ôm đầu giơ chân.
" Trước cậu không có, tớ vừa giúp cậu tạo mốt mới nhất." Khê Lưu nghiêm túc nói.
" Thực sự? Cậu cũng bảy mươi tuổi, còn hiểu mốt?" Cung Tứ bán tín bán nghi.
Khê Lưu: ...
Hai người lại tiếp tục đùa giỡn.
Bọn họ gặp lại Thu Hạ và Đông Xuân ở nơi ghi thông tin, hai người cũng được nhập học, trong đó Thu Hạ lấy được thành tích thứ ba của khóa, Đông Xuân thì không có thuận lợi như vậy, trước A Cát, tuổi của thằng bé nhỏ nhất, bình thường lại thích đá bóng, may là hai người anh mỗi ngày giúp nó học bù lại, thành tích học tập của nó không tính là đặc biệt xuất sắc, lần này tốt xấu cũng xếp hạng 199 của khóa, kém một người, xếp hạng vượt quá 200 thì sẽ không thể nhập học.
"Anh... Tuy rằng thành tích học tập em kém, thế nhưng thành tích khí lại tốt, giáo viên nói tư chất khí của em phi thường ưu tú, có thể xếp vào năm mươi hạng đầu của khóa ~" Rất sợ anh trai mắng mình, Đông Xuân hấp tấp đem chỗ mình được khen ngợi nói cho đại ca nghe.
" Còn anh Thu Hạ thì sao? Tư chất Người sử dụng Của em xếp hạng bao nhiêu? Có phải cũng rất trâu bò hay không?" Đông Xuân còn hỏi anh hai, thuận tiện dời đi lực chú ý của đại ca.
Quả nhiên Cung Tứ quay đầu nhìn Thu Hạ.
" Nghe nói là đứng đầu khóa, thế nhưng Người sử dụng cũng có loại hình trưởng thành, sau này khó mà nói." Cùng em trai hoàn toàn bất đồng cá tính, Thu Hạ vĩnh viễn là ổn trọng mà bảo thủ.
" Được hạng nhất của khóa cũng không nói, đây là chuyện tốt, chuyện tốt!" Cung
Thu Hạ liền hàm súc cười, lông mi buông xuống, dáng vẻ bình thản, khiêm tốn không có gì khác biệt.
" Em cũng vậy, mới trong năm mươi người đứng đầu mà đã đắc ý, học Thu Hạ chút đi, phải khiêm tốn muốn khiêm tốn, biết không?" Cung Tứ lại nhân cơ hội giáo dục Đông Xuân một chút.
Le lưỡi, Đông Xuân trốn sau Khê Lưu không lên tiếng.
Thế nhưng ——
" Nguyên lai còn phải đánh giá đẳng cấp năng lực sao? Chúng ta tại sao không bị đánh giá?" Ngay từ lúc Đông Xuân vừa mới nói liền ý thức được vấn đề này, lúc này Cung Tứ mới có cơ hội đem nghi vấn của mình hỏi.
Vấn đề này Thu Hạ và Đông Xuân cũng không biết, bọn họ căn bản không căn bản không đại ca nhà mình cư nhiên không có bị đánh giá tư chất người năng lực.
Lúc này Khê Lưu liền cười tiếp nhận vấn đề: "Chúng ta điều không phải đã kết hôn rồi sao? Nhân sĩ Có chồng và người đàn ông độc thân làm sao có thể như nhau chứ?"
"Cút!" Cung Tứ lạnh lùng nói.
Vì vậy, Khê Lưu vẫn cười tủm tỉm tiếp tục nói nghiêm chỉnh: "Hai người đã định khế liền chứng minh đều là người năng lực, huống hồ tớ còn là người thống trị, trước khi tới Tạ Khai đã đưa ra chứng minh năng lực của tớ, cũng cùng bọn họ nói qua chuyện chúng ta định khế, dưới loại tình huống này có thể bỏ qua việc kiểm tra năng lực."
" Khảo nghiệm năng lực là dành cho Người sử dụng và khí độc thân chưa định khế, Học Viện Cơ Lăng còn tuyển nhận cả học sinh ưu tú không phải người năng lực, cho nên kiểm tra năng lực cũng không phải hoàn toàn bắt buộc."
" Nhưng thật ra học viện phi thường không giống bình thường..." Ngón tay vuốt cằm, Cung Tứ bình luận.
" Ừ, hiện nay trên đại lục trong tất cả học viện chuyên biệt chỉ có Học Viện Cơ Lăng là học viện duy nhất tuyển nhận cả người thường, hơn nữa cùng học viện khác chỉ cần có năng lực ưu tú liền có thể nhập học thì phương thức sàng lọc cũng bất đồng. Cho dù năng lực phi thường xuất sắc, nếu như các phương diện học tập mở rộng không đạt được yêu cầu, bọn họ vẫn cứ sẽ không để cho học sinh nhập học, xem như là trong các học viện tương đối đặc biệt một mình một nhà." Khê Lưu nói.
" Nghe không tệ. "Cung Tứ tổng kết: "Kế tiếp, hai đứa ở đây học tập cho giỏi đấy!"
Những lời này là căn dặn mấy đứa em.
Cùng Cung Tứ Khê Lưu khác nhau, Thu Hạ và Đông Xuân sẽ trọ ở trường.
Đây là trước khi tham gia nhập học đến học viện mấy anh em họ đã thương lượng xác định xuống.
Để Khê Lưu hỗ trợ tìm trường học cũng đã rồi, kế tiếp bọn họ không dự định tiếp tục ở tại trong nhà Khê Lưu, dù sao đây không phải là họ, mỗi ngày nhiều người hầu hạ như vậy, sau khi đến trường càng phải khiến người ta phải người đưa xe đến trường, Thu Hạ nghĩ như vậy không tốt.
Cung Tứ liền đem thẻ ngân hàng ba mẹ giao chuyển cho Thu Hạ bảo quản: "Dù sao ta và Khê Lưu là trói buộc, phải cùng hắn sinh hoạt chung một chỗ không có thương lượng, các ngươi ở trường học càng cần tiền hơn. "
"A Cát trước cứ ở với anh, sau này chờ nó lớn một chút, lại tìm đến phòng ở thích hợp, cùng nhau dọn ra ngoài, anh cũng dời qua." Cung Tứ đem hết thảy đều an bài thỏa đáng.
Định một ngày cố định người một nhà cùng nhau ăn cơm chung ở học viện, Cung Tứ vung tay tạm biệt hai đứa em. Cùng Khê Lưu giải quyết trình tự ghi vào thông tin, hai người bọn họ lấy được huy chương học sinh Học Viện Cơ Lăng, đây là trang sức phẩm, cũng là chứng minh thân phận, bình thường ra vào học viện, nhà ăn... Hết thảy phải dựa vào cái này, sau đó bọn họ biết được lớp học mình được phân tới:
Lớp 11-3 —— cùng lớp bọn họ ở Trấn Lãnh Thủy giống nhau như đúc.
" Chúng ta đi tới phòng học thôi." Nhìn tên lớp, Cung Tứ nói với Khê Lưu.
Thoạt nhìn bên ngoài cậu còn không sao, nhưng mà Khê Lưu vẫn nhìn ra cậu khẩn trương: "Không cần khẩn trương, coi như đây là một bữa tiệc, chúng ta chỉ là tân khách đi trễ, tuy rằng đi trễ một chút, bất quá chúng ta và những người tới trước cũng không khác gì nhau."
" Đây là người có kinh nghiệm tuyên bố?" Hơi nghiêng đầu, Cung Tứ nhìn về phía Khê Lưu.
Bảy mươi năm vẫn đứt quãng tỉnh lại, Khê Lưu hẳn là chuyển qua rất nhiều lần học? Mỗi lần đều là hoàn cảnh mới, bạn học mới, Khê Lưu hẳn là vĩnh viễn đều là "Tân khách bị trễ "
Cung Tứ chợt nhớ tới dáng vẻ Khê Lưu khi vừa tới ——
An tĩnh mà văn nhã, giơ tay nhấc chân nhìn giống như hoàn toàn khác với những thằng con trai cùng tuổi khác, lớn lên càng là hạc giữa bầy gà, tóc đen nhánh, da trắng như tuyết, mặt mày đoan chính thanh nhã...
Thoạt nhìn cũng không dễ tiếp cận ← lúc đó Cung Tứ tay chống cằm thờ ơ lạnh nhạt nghĩ thầm.
Khi đó những người khác cũng nghĩ như vậy.
Thực tế khi tiếp xúc thay đổi hẳn, đều nói Khê Lưu là người rất dễ tiếp xúc, nhưng mà trong lòng Cung Tứ vẫn duy trì cái nhìn vốn có, vẫn cảm thấy Khê Lưu không phải một người dễ tiếp xúc. Nên nói như thế nào nhỉ? Tịch mịch ư?
Tuy rằng Khê Lưu thoạt nhìn cười hì hì, xác thực cũng ở giữa mọi người, cũng mỗi người nói ra hình ra dạng, thế nhưng vẫn có cảm giác tịch mịch.
Cũng phải, mỗi lần tỉnh lại cũng phải đi "Dự tiệc ", hoặc là nói, mỗi lần tỉnh lại, căn bản mà nói thế giới bên ngoài với Khê Lưu căn là một hồi yến hội siêu cấp lớn đi?
Thời gian và Người quen biết của mình đều thay đổi, không có giao lưu, không có gặp gỡ, mỗi lần đều biết người mới, nhưng mà người mới cũng sẽ xa nhau lần thứ hai...
Nghĩ tới đây, Cung Tứ nhịn không được đưa tay ra, xoa xoa đầu Khê Lưu.
" Này! cậu làm gì vậy chứ?" Lúc này đến phiên Khê Lưu ôm đầu.
" Nhìn tóc cậu có vẻ không mốt cho lắm, giúp cậu tạo một kiểu mới." Cung Tứ nói, lướt qua Khê Lưu, cậu nghênh ngang đi về phía trước.
"Này —— "Phía sau lập tức truyền đến tiếng bước chân của Khê Lưu.
Hai người cứ như vậy nháo nháo đuổi đuổi, mãi cho đến khi bọn họ đi vào phòng học.
Đứng ở cửa phòng học chuẩn bị đẩy cửa đi vào, Cung Tứ bỗng nhiên mở miệng:
" Lúc này đây, tớ và cậu cùng nhau dự tiệc."
Kinh ngạc nhìn cửa chính phía trước, Khê Lưu dừng lại vài giây, hồi lâu nhẹ nhàng "Ừ "Một tiếng.
Hai người cùng nhau đẩy cửa phòng học phía trước ra.
________________________________________
Tiểu kịch trường:
Thích ngâm thơ thế nhưng ngâm phải giống nhau.
Cung Tứ. Chưa bao giờ bị phát hiện thích ngâm thơ nhưng thực chất lại là cao thủ.
Luận năng lực thơ ca đại khái là: A cẩn > Cung Tứ > Khê Lưu > Thâm Bạch > Louis > Áo Lợi.
(Thành công đánh vào danh sách công) Cung Tứ: Cho nên nói, kỳ thực tớ rất công.
Áo lợi: Thu! Vì cái lông gì mà ta ở cuối! Ta còn không sánh bằng gà nguyên thủy sao !!!
"Gà "Nguyên thủy Louis: Thu?
-----------
Tử Mộc: Hôm qua quên không up. T__T