Tác giả: Nguyệt Hạ Tang
Editor: Tử Mộc
" Cầm cây kéo, mỗi ngày nhìn nó, vuốt nó, tỉ mỉ quan sát hình dạng nó, lưỡi đao của nó, chỗ thiếu hụt trên người nó... "
" Kế tiếp còn có thể tưởng tượng một ít hoa văn theo sở thích của mình, tưởng tượng thấy hình dạng kéo trong lý tưởng mình."
" Đợi đến một ngày, cảm thấy trước mắt xuất hiện ảo giác, hoa văn trong tưởng tượng này đã rơi ở trên kéo trong tay, thời điểm kéo trong tay phảng phất đã biến thành hình dạng trong tưởng tượng của chính mình, lúc này cũng sắp muốn thành công."
" Đây là yếu tố quan trọng hàng đầu, ghi nhớ kỹ, ở trên cửa ải này, khí phải cùng Người sử dụng luôn luôn cùng một chỗ, ngủ cũng muốn cùng một chỗ, bởi cây kéo là một loại vật thao tác cầm trong tay, kiến nghị khí và Người sử dụng trong khoảng thời gian này tốt nhất thường nắm tay, ngủ cũng cần tay trong tay ngủ."
" Trò càng thích ứng đường cong tay cậu ta, xúc cảm, tương lai độ phù hợp của các trò lại càng cao."
Trong đầu tràn đầy đều là lời căn dặn của vị giáo sư tóc bạc, Cung Tứ nghĩ nếu như không phải cực kỳ rõ ràng người này là một giáo viên nghiêm chỉnh, cậu nhất định sẽ nghĩ đối phương đang giới thiệu thân cận, cái loại muốn tác hợp mình và mình và Khê Lưu ấy!
" Cùng thân thể khác tiếp xúc là không thể, hai người cùng ôm nhau... Chớ hòng mơ tưởng!" Cung Tứ kiên quyết cự tuyệt Khê Lưu mở ra ôm ấp, cuối cùng đưa ngón tay ra móc một ngón tay khác của hắn :"Tối đa chỉ nắm tay."
"Ngủ! Ngủ!" Liều mạng lắc đầu sang hai bên, Cung Tứ buồn bực nói với Khê Lưu.
Khê Lưu tắt đèn đi.
Trong bóng tối, bàn tay Khê Lưu chậm rãi hướng về phía trước, bàn tay bao trùm trên nắm đấm của Cung Tứ, chậm rãi bọc lại toàn bộ tay cậu.
Trong nháy mắt Cung Tứ cứng đờ, thế nhưng không có cự tuyệt.
Hai người liền vẫn duy trì tư thế tay trong tay, một người cứng ngắc toàn thân, một người vẻ mặt mỉm cười, ngủ thiếp đi.
Tiết khóa đi qua một tuần lễ, Khê Lưu thuận lợi tiến nhập một người tiến vào mẫu giáo bé, mà Cung Tứ thì vẫn đang cùng một đám nhóc còn bú sữa ở cùng một chỗ, may mà ở bên cạnh còn có Ni Lộc.
Làm hai học sinh duy nhất trên mười tuổi, lão giáo sư cũng rất gấp, mỗi ngày đều cùng bọn họ tán gẫu, quan tâm tình huống gần nhất của bọn họ, rồi lại cho một vài ý kiến.
Quả thực Cung Tứ cùng ngày liền mua một cây kéo, thế nhưng ban đầu cậu không có nghe lời mà ngủ cùng Khê Lưu, cùng một chỗ, còn muốn tay trong tay ... Nhìn cậu mãi chưa có tiến triển, lão nhân gia mỗi ngày đều quan tâm, mỗi ngày đều nhắc tới a ~ Không có cách nào khác, Cung Tứ đành dời đến trong phòng Khê Lưu, miễn cưỡng cùng tay trong tay ngủ chung.
Thỉnh thoảng cậu tỉnh lại lúc sáng sớm, Khê Lưu còn chưa thức giấc, Cung Tứ còn có thể len lén quan sát một chút nắm tay của Khê Lưu.
Đó là một bàn tay tinh tế, ngón tay thon dài, vừa nhìn liền biết không phải phụ nữ, bởi vì các đốt ngón tay thập phần linh hoạt, độ dày bàn tay vừa phải. Khi nhìn dưới ánh sáng, mép bàn tay thậm chí bụng ngón tay thoạt nhìn đều hơi thấu quang, thập phần đẹp.
Nhìn bản thân, Cung Tứ không thể không thừa nhận: so với chính mình, Khê Lưu đẹp hơn rất nhiều.
Nắm tay Khê Lưu, Cung Tứ ngủ được mơ mơ màng màng.
Sau đó cậu lại làm giấc mộng kia.
Trong bóng tối, cậu bị giam ở một trong phòng của hắc sắc, trong phòng không có có bất kỳ nguồn sáng.
Thỉnh thoảng cậu sẽ nghe được thanh âm của nước.
rì rào.... rì rào....
Đó là thanh âm của dòng nước.
Trong bóng đêm cậu tìm đường ra ngoài.
Sau đó, như vô số lần trước đây, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng.
Trong bóng tối, phá vỡ tạo ra một lối ra.
Không được qua a ~ mỗi lần không nên đều đi qua, thử nhìn một chút chỗ hiện tại thế nào?
Trong mộng, Cung Tứ tự nhủ.
Nhưng mà mặc kệ ra sao.
Mặc cho cậu tự mình thầm nhủ thế nào đều không có tác dụng, hắn vẫn như mọi khi trải qua vô số lần như vậy, hướng lối ra đi...
Sau đó, cậu lần nữa thấy được cái tay kia, sau đó, cây kéo...
So với kéo cắt hoa lớn một chút, kéo màu bạc, vị trí tay cầm cột hồng tuyến, một chút hồng tuyến còn sót lại buông rũ vài cm xuống phía dưới...
Sau đó, hắn thấy được cái tay nắm kéo kia, trắng nõn, thon dài... Khê Lưu.
Một cỗ nhiệt hỏa bỗng nhiễn cuốn trọn Cung Tứ, cậu cảm thấy có một ngọn lửa lớn chui vào lòng bàn tay mình, xuyên qua ba trăm sáu năm điểm trên thân thể, rồi lại từ huyệt vị phun ra!
A...
Cậu bốc cháy.
Cung Tứ mơ hồ nghĩ, cậu cảm giác mình biến thành một cây đuốc.
***
Một lực hút cường đại từ điểm giao nhau giữa tay mình và Cung Tứ truyền đến, cảm giác năng lượng trong cơ thể mình điên cuồng mà hướng trong cơ thể Cung Tứ dũng mãnh tiến vào! Lực hút thực kinh người, tuy là Khê Lưu cũng kinh ngạc mở to mắt, nhưng rất nhanh hắn ý thức được đó là cái gì, buông lỏng thân thể, chỉ như bình thường nhẹ nhàng nắm tay Cung Tứ.
Sau đó trạng thái như vậy duy trì rất lâu, khi lực hút dần dần yếu xuống, Khê Lưu cảm giác lòng bàn tay mình bỗng nhiên thay đổi.
Cúi đầu, hắn thấy Cung Tứ trong tay mình không thấy.
Nơi đó sinh ra một cây kéo.
Một cây kéo màu đen.
***
" Trong lịch sử bổn gia chưa từng có xuất hiện qua kéo như vậy." Bưng một quyển sách, A Phong nhỏ giọng nói.
" Trên Kéo phổ cũng không có xuất hiện qua kéo như vậy." Bưng một quyển sách mặt khác, nữ quản gia A Anh nói ngay sau đó.
" Thoạt nhìn cũng không giống như kéo nhà bếp." Quản gia Tiểu Tước bĩu môi, nàng phụ trách nhà bếp, với dụng cụ cắt gọt nhà bếp có thâm niên nghiên cứu.
" So với kéo thoạt nhìn còn muốn cùn." Tổ Mã Cổ sờ sờ cằm.
" Nhất định là kéo phổ thông đi." Cuối cùng, Trương Luân nói: "Sẽ không phải là Cung Tứ lão gia xuất môn lâm thời tiện tay lấy cây kéo đặt vào trong tay Khê Lưu lão gia chứ?"
Tay trái ôm A Cát, Tạ Khai dùng tay phải đem bọn họ gạt ra: "Ở đây chúng ta căn bản không có kéo như vậy, Cung Tứ lão gia trước ngắm kéo cũng không phải cái này."
" Huống chi, có thể đem lão gia thành như vậy, trừ việc hóa khí ra, còn có thể là cái gì?"
Nói, Tạ Khai đưa tay phải chạm một chút đến trên người Khê Lưu.
" A... Cảm giác thân thể bị đào sạch..." Trên giường, Khê Lưu yếu ớt nói.
Hắn nghĩ cầm lấy Cung Tứ nhìn một cái, nhưng mà cả cơ thể không có sức, ngay cả cánh tay cũng không nhấc lên được.
" Cung Tứ lão gia đem ngài hút khô rồi." A Phong bình luận.
Để sách xuống, hắn tranh thủ thời gian cùng A Anh đem lão gia nhà mình đỡ dậy, phía sau thả một đệm dựa lớn, toàn bộ quá trình động tác mềm nhẹ lại nhanh chóng, không chút nào chạm vào kéo trên tay phải Khê Lưu.
Đến khi Khê Lưu rốt cục có điểm khí lực đem cây kéo đặt trên chăn trước người, thì tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt vui mừng nhìn chăm chú vào cây kéo hắc sắc nhỏ