Editor: Phương Nam công tử
Beta-reader: Tử An tiên sinh
“Ô… Cường Cường… Con tha papa đi… Papa lần sau không dám nói dối nữa đâu… Van cầu con tha ba…”
“Đừng có làm bộ đáng thương, thích mặc hay không tuỳ ông.”
“Thế nhưng ba… Ba…”
“Tôi cho ông đúng ba giây.”
“Ba mặc! Ba mặc là được… Ô…”
“Ân, thoạt nhìn cũng tạm được.” Lăng Cường nhàn nhạt nói.
Tuy rằng Lăng Cường mồm miệng dửng dưng, nhưng kỳ thực từ lúc thấy “Trang phục mới” của ba mình thì một cây thịt heo bổng đã thẳng tắp chào cờ, cứng ngang ngửa gậy sắt luôn.
“Ô… Papa như vậy xấu lắm… Cường Cường, van con không nên nhìn…”
“Cái gì? Dám chê y phục tôi tự tay thiết kế là xấu à?”
“Không phải! Papa không phải có ý này… Y phục Cường Cường thiết kế rất… Dễ nhìn…”
“Bộ này thì đã là gì. Hảo, ba đã khen, vậy bộ y phục này liền tặng cho ba, sau này đi làm đều mặc thế ha.”
“Cái gì?! Không nên! Ô… Không được… Cường Cường con không nên ăn hiếp papa nữa mà… Papa thực sự không thể mặc như vậy đi làm được…”
“Tốt, nếu như ngày hôm nay ba chịu ngoan ngoãn nghe lời con, con sẽ không bắt ba mặc đi làm, sau đó mỗi khi ở nhà mặc cho con xem là được.”
“Hảo, ba nghe lời, papa nghe lời là được.” Tuy rằng ở nhà mình cũng không muốn mặc, nhưng Lăng Thanh Lam sợ bị con trai bắt mặc đi làm chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lấy lựa chọn bất đắc dĩ.
“Lúc này mới ngoan. Đến đây, xoay một vòng tại chỗ, rồi lại đi vài bước giống như trên sân khấu, để con tự thưởng thức y phục do chính tay nhà thiết kế vĩ đại làm ra.”
Lăng Thanh Lam viền mắt rưng rưng, xấu hổ vô cùng mà đi hai vòng trong phòng bệnh, biểu diễn “Kiệt tác” của con trai trên người.
Chỉ thấy trên người y khoác lên mỗi chiếc áo blu trắng, bên trong trống trơn, cái gì cũng không mặc.
Dạng ăn mặc hở hang này vốn đã đủ làm Lăng Thanh Lam mắc cỡ, không nghĩ tới càng kinh khủng chính là —— cái áo blu trắng này còn được thiết kế đặc biệt!
Chỉ thấy cái nơi vốn là túi áo phía trước bị khoét hai cái lỗ lớn, lộ ra hai núm vú màu anh đào nhợt nhạt. Vạt áo bên dưới cũng bị cắt một lỗ nhỏ, dù Lăng Thanh Lam có cố sức kéo chặt thế nào thì khuy áo cũng khó mà che giấu hạ thể đang bại lộ. Mà thứ khó đỡ được chính là phía sau áo cũng bị khoét một lỗ, hơn phân nửa cái mông của Lăng Thanh Lam đều lộ ra bên ngoài, khiến y ngồi cũng không xong, đứng cũng không được, toàn bộ cái mông đều lạnh lẽo, khó chịu cực kỳ.
“Hảo, hiện tại lại giúp con xem bệnh đi.” Lăng Cường nằm ở trên giường bệnh.
“Cái gì?” Lăng Thanh Lam sửng sốt một chút.
“Hiện tại con là bệnh nhân, ba là bác sĩ a. Còn không mau lại giúp con xem bệnh.”
“Ác… Đã biết.” Lăng Thanh Lam đến gần cậu con đang giả bệnh nằm trên giường. “Anh khó chịu chỗ nào?”
“Ngực.”
“Ở đây sao?” Lăng Thanh Lam đưa tay đè ngực phải đứa con.
“Dựa sát vào chút đi.”
“Ở đây?”
“Hình như tất cả đều không phải, bác sĩ, phiền ông cởi đồ tôi ra đi. Lúc đó tay sờ lên mới tương đối chuẩn.”
“Ác… Hảo.” Lăng Thanh Lam lúc này nào còn hình ảnh quyền uy của bác sĩ, vốn là tùy ý bệnh nhân sắp xếp.
“Anh hiện tại muốn làm gì?”
“Trước tiên nghe xem tim đập có bình thường không.” Lăng Thanh Lam đỏ mặt dùng ống nghe đặt trên lòng ngực lõa lồ.
“Ông xem bệnh cho người khác mặt cũng đỏ vậy à?”
“Làm sao có thể? Papa mới không như vậy. Ba là một bác sĩ chuyên nghiệp đó.” Đối với điểm ấy, Lăng Thanh Lam hành nghề gần hai mươi năm đương nhiên tự tin dạt dào.
“Vậy vì sao xem bệnh cho con lại đỏ mặt?”
“Bởi vì… Bởi vì…” Lăng Thanh Lam mắc cỡ nói không ra lời.
“Nói mau a.”
“Bởi vì Cường Cường… Cường Cường rất đẹp trai…”
“Con van ba, còn nói mình chuyên nghiệp, thấy bệnh nhân đẹp trai liền mặt đỏ tim đập, chảy nước miếng. Thực sự chết người đi được.”
“Không có! Papa không có chảy nước miếng.”
“Đúng vậy, cái miệng phía trên thì không chảy đâu, nhưng cái miệng nhỏ nhắn mở ra phía dưới lại chảy liên tục a.” Lăng Cường một phát chụp lấy tính khí nhếch lên cao cao, liên tục chảy ra *** dịch từ “Cái miệng nhỏ nhắn” trên đỉnh.
“A ha a… A ha a…” Tĩnh dưỡng trong bệnh viện gần nửa tháng, Lăng Thanh Lam đã lâu không có sinh hoạt tình dục bị con mình chà xát như thế liền lập tức khó nhịn, phát ra tiếng thở dốc kích động.
“Tiếp tục xem bệnh cho tôi a, bác sĩ Lăng. đầu v* tôi hình như ngưa ngứa, anh xem coi có chuyện gì không a?”
“Tôi… Tôi sờ sờ thử…” Lăng Thanh Lam một bên bị cậu con sảng khoái thủ *** cho, một bên thở dốc vươn tay chạm vào.
“Hừ ân ——” đầu nhũ bị khiêu khích chơi đùa, khoái cảm cường liệt làm Lăng Cường phát ra một tiếng rên rỉ.
“Cưng cứng á, hình như có chút vấn đề, tôi muốn kiểm tra kĩ hơn.” Lăng Thanh Lam đã dục hỏa đốt người từ lâu, vứt cha luôn mấy thứ đạo đức nghề nghiệp gì gì lên tận chín tầng mây, tùy tiện tìm một cớ liền cúi đầu ngậm nhũ thủ mê người của “Bệnh nhân” ——
“A a ——” Lăng Cường phát ra một tiếng gầm nhẹ tràn đầy tình dục.
“Cường Cường, papa chịu không nổi rồi!”
Lăng Thanh Lam vốn đã thèm khát thằng con đến sắp phát cuồng, bây giờ lại được nghe tiếng rên *** dật mê người đến cực điểm, bảo y làm sao chịu được.
Y trơ trẽn bò lên trên giường, đầu gối kẹp chặt hai bên đứa con, kéo cao vạt áo, đem toàn bộ cái mông lẫn tính khí không hề che chắn mà phơi bày rõ mồn một trước mặt con mình.
“Ô… Papa ngứa muốn chết! Cường Cường, con mau cứu papa đi!” Lăng Thanh Lam khóc lóc cầu xin cậu con.
“Có loại bác sĩ cầu cứu bệnh nhân sao? Bác sĩ gì mà *** đãng trơ trẽn quá vậy!” Lăng Cường cười xấu xa vươn tay xoa nắn chơi đùa cửa động nho nhỏ liên tục hé ra hợp lại.
“A a —— không nên xoa như vậy mà! Cường Cường! Van cầu con mau cắm vào đi, bên trong ngứa muốn chết!”
“Phải không đó? Để tôi xem coi bên trong ngứa bao nhiêu? Tự mình banh mông ra đi.”
“Ô… Đã biết…” Lăng Thanh Lam thấy có chút xấu hổ, nhưng tình dục đang dâng trào mãnh liệt khiến y không còn chọn lựa nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn banh cái mông mình ra. “Cường Cường, van cầu con, nhanh lên một chút tiến vào!”
Lăng Cường nhìn thấy hết trơn hết trọi đóa