Editor: Phương Nam công tử
Beta-reader: Tử An tiên sinh
Lăng Cường có khi hai ngày không về nhà.Tuyệt đối không muốn về nhà để rồi nhìn thấy ông già đó.Nghĩ đến biểu tình hắn khóc lóc nói lời xin lỗi, Lăng Cường thật hận không thể một phen bóp chết hắn.Hắn có tư cách gì mà xin lỗi?!
Hắn chính là tên phản bội chết tiệt!
Nghĩ đến bản thân đã từng điên cuồng bao nhiêu, vì hắn nỗ lực hết sức, y liền thấy ghê tởm đến phát ói!
“Nghĩ gì vậy? A Cường. Trông cứ như ác quỉ ăn thịt người.”
Tiếng vỗ vai cắt đứt tâm tư Lăng Cường.
“Đúng, ông chính là muốn ăn mày!” Lăng Cường tặng cho thằng bạn thân cái nhìn xem thường, “Mẹ nó, có em quên bạn, có em trai cưng bên người, liền vứt ngay thằng bạn già vừa đáng thương vừa cô đơn là tôi đây sang một bên, cậu rốt cuộc có còn nhân tính hay không a?”
Tiếng động lớn làm quán bar xôn xao, hai kẻ gây chú ý đẹp trai chói loà vẫn tiếp tục ngồi trong góc cười mắng nhau.
“Cô đơn đến đáng thương? Không thể nào, bác trai không phải sống cùng cậu sao?” Đỗ Nhược Phong nghe được ông bạn tốt nói vậy, không khỏi hiếu kỳ nhíu mày.
“Không được nhắc đến hắn trước mặt tôi!”
Thấy bạn tốt bày ra trên mặt biểu tình tàn bạo, Đỗ Nhược Phong một chút cũng không sợ. “Trong miệng tuy không nói tới, nhưng bác ấy có thể biến mất khỏi lòng cậu sao?”
“Đỗ Nhược Phong! Cậu ít sắm vai thầy thuốc ưa quan tâm đi. Mẹ nó tâm lí tôi còn không biến thái đến mức cần xem bệnh.”
“Đem papa ruột đi hành hạ thành tàn tật còn không bảo biến thái? Lăng đại thiếu gia, tiêu chuẩn để định nghĩa biến thái của cậu thật đúng là kỳ lạ a.”
“Tôi đã nói rồi, hắn không phải là papa tôi!! Chỉ là một tên đê tiện cho người ta muốn chơi lúc nào liền chơi lúc nấy mà thôi!”
“Lăng Cường! Tự tát vào mồm cho sạch sẽ đi, cậu làm sao lại gọi bác trai như thế? Dù gì bác ấy cũng là người sinh ra và nuôi dưỡng cậu, không được nói quá đáng.”
“Tôi muốn kêu thế nào liền kêu thế nấy, cậu đừng nhiều lời.”
“Tôi nói bao nhiêu lần rồi, không nên giẫm vào sai lầm của tôi với Tiểu Thần, yêu hắn là tốt nhưng hãy hảo quý trọng hắn, bằng không có một ngày hắn…”
“Có một ngày cái gì? Có một ngày hắn chết đi? Ha ha…” Lăng Cường đột nhiên cất tiếng cười to, “Vậy để hắn xuống địa ngục đi thôi! Cho hắn dưới địa ngục cũng nếm thử những dày vò tôi đã trải!”
“A Cường…” Đỗ Nhược Phong thấy bạn thân trên mặt tràn đầy hận ý, trong lòng không phải không hiểu.
Một năm trước Lăng Cường phải trải qua thống khổ, hắn đều chứng kiến.Đó là tuyệt vọng cơ khổ làm một người triệt để mất đi ý chí sinh tồn…
“Yên tâm, tôi không chết được.” Lăng Cường thấy ông bạn trên mặt đầy quan tâm, hơi cười cười, “Trước khi người kia chưa bị tôi tra tấn cho chết, tôi sẽ không chết đơn giản như vậy.”
“Cậu nói bậy bạ gì đó a? Động một tí lại chết chóc, chán sống rồi sao?” Đỗ Nhược Phong giận dữ trừng mắt.
“Tôi làm gì mà chán đời, tôi sống vui vẻ cực kì ấy chứ, mỗi ngày chơi đùa hắn bằng nhiều cách, thực sự là sướng kinh hoàng luôn, ha ha… Lại đây, uống rượu, uống rượu.”
“Uống chết cậu đi tên hỗn đản này! Nói cậu bao nhiêu lần rồi, mọi việc một vừa hai phải thôi, không nên quá đáng thế, cậu ——” Đỗ Nhược Phong nói đến phân nửa, đột nhiên sắc mặt trầm xuống.
Lăng Cường đột nhiên thấy vẻ mặt y một đống, không khỏi hiếu kỳ nhìn theo ánh mắt y ——Trong quán bar ồn ào suồng sã, xuất hiện một cậu chàng làm xung quanh tạm thời lặng ngắt như tờ. Cậu trai tuấn mỹ giống như thần Apollo hạ phàm, khiến tất cả một đám ong bướm đều điên cuồng cả lên!
“Đẹp trai quá nha, lần đầu tiên lại đây à?”
“Tôi mời một ly nhá?”
“Cưng tên gì vậy?”
“Cho tôi số điện thoại di động của cưng được không?”
Trong giây lát, chàng trai đã bị một đám cả trai lẫn gái vây quanh chồng chất, tắc nghẽn đến nỗi con kiến chui không lọt luôn.
“Tránh ra.”
Câu đầu tiên mà cậu đẹp trai siêu cấp mỹ mở miệng nói chính là cự tuyệt không chút lưu tình.
“Ứ ừ, không nên phủi người ta như thế nha.”
“Đúng đó, tới nơi này chính là muốn giải phóng tinh thần mà hảo hảo chơi a.”
“Khúc nhạc này không tệ nè, chúng ta cùng nhảy đi?”
Ở trong quán bar cao cấp của thành náo nhiệt nhất này, mọi người gặp qua kẻ dễ nhìn không có thành ngàn thì cũng trên trăm, nhưng lại chưa bao giờ gặp qua cực phẩm mỹ nam siêu cấp bực này, nên mặc kệ đối phương dù lạnh lùng cự tuyệt ra sao đi chăng nữa, mọi người vẫn tiếp tục kiên nhẫn chèo kéo.
“Tôi bảo tránh ra đi!” Ánh mắt cậu trai như điện, một tiếng quát lạnh, uy chấn tứ phương.
Mọi người đều sợ đến ngực một trận hồi hộp, biết nếu tiếp tục thêm nữa e không tốt, đành phải sờ sờ mũi mà tay trắng ra đi.
Cậu chàng hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý quanh cậu mình truyền đến ánh mắt bất thường, chỉ lo chăm chú nhìn xung quanh, dường như đang tìm vật gì đó.
“Tiểu Thần, lại đây.” Đỗ Nhược Phong đột nhiên đứng dậy vẫy vẫy tay.
Cậu trai vừa nhìn thấy Đỗ Nhược Phong, hàn băng trên mặt lập tức tan chảy như tuyết đầu mùa, lộ ra một bộ dáng tươi cười như ánh mặt trời sáng lạng tới cực điểm.
Mọi người vừa thấy lập tức lại đổ liêu xiêu.
“Anh!” Đỗ Nhược Thần sải bước dài lên phía trước, một phát đã đem Đỗ Nhược Phong kéo vào trong lòng.
“Cưng thế nào lại chạy tới hả? Anh không phải bảo cưng ở nhà chờ anh sao?” Đỗ Nhược Phong tức giận đẩy đẩy thằng em.
Là bởi vì biết em trai âu yếm nhà mình mỗi lần xuất hiện tại mấy nơi thế này khẳng định sẽ đeo thêm một đống ruồi bọ mê gái đáng ghét, vậy nên y mới không cho hắn đi theo đó.
“Em không cần! Em mới không dám để anh ở chung một mình với tên rất không tiết tháo này.”
“Nè nè, Đỗ thiếu gia, mắc mớ gì cậu luôn nói tôi không tiết tháo? Lăng Cường tôi đã *** loạn hay cường bạo cậu rồi hả?” Lăng Cường nghe vậy lập tức nhảy dựng lên kháng nghị.
“A Cường, không cho phép cậu nói bậy! Còn nữa, Tiểu Thần, đừng có lúc nào cũng đối với anh Cường không lễ phép như thế.” Đỗ Nhược Phong thấy hai người kia vừa thấy mặt mà bắt đầu cãi nhau, không khỏi đau đầu.
Bất quá chuyện này bản thân mình ít nhiều cũng có chút trách nhiệm, nếu lúc trước y không dối gạt với hắn là bỏ trốn cùng Lăng Cường kết hôn, nhiều năm qua Tiểu Thần cũng sẽ không đối với bạn tốt của y căm hận như vậy.Hiện tại đột nhiên muốn em trai thay đổi thái độ ngay lập tức, sợ rằng có chút khó khăn.Quả nhiên, mới có một lát, Tiểu Thần liền không nhịn được nữa.
“Anh hai, chúng ta đi thôi.”
“Tiểu Thần, anh vừa mới đến có một tí, đừng vội đi mà, anh hai và anh Cường vẫn đang bàn bạc chút chuyện.”
“Bàn bạc? Tôi thấy các anh là đang lập kế hoạch làm sao để dạy dỗ vị bác sĩ không may kia mới đúng ha?” Đỗ Nhược Thần nói trúng tim đen.
Lăng Cường nghe vậy cười to. “Ha ha, A Phong, em trai cậu thật thông minh nha, nói trúng phóc, không sai không sai.”
“Hừ, về nỗi lòng biến thái này của anh chưa cần dùng đến thông minh tài trí của bản thiếu gia đâu. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết.”
“Tôi không thích các người dùng thái độ như thế bàn tán về bác trai có ơn cứu mạng với tôi, tôi đi trước.” Đỗ Nhược Phong lạnh lùng đứng dậy, xoay người bỏ đi.
“Chết tiệt! Đều là anh làm hại. Lăng Cường, quả này tôi sẽ khắc sâu trong đầu đó! Anh hai, anh chờ em một chút!” Đỗ Nhược Thần vừa nhìn đến anh trai bỏ đi, còn lòng dạ nào ngồi lại nữa, vội vội vàng vàng đuổi theo.
Đuổi tới bãi đỗ xe cạnh quán bar, Đỗ Nhược Thần mở cửa xe ngồi vào kế bên tay lái. “Anh à, xin lỗi, anh đừng giận, đều là em sai, em xin lỗi là được.”
“Tiểu Thần, anh hai không có giận cưng.” Khẽ thở dài, Đỗ Nhược Phong tắt đi động cơ đang khởi động, quay đầu nhìn thằng em mặt mày y như con chó nhỏ vừa làm chuyện gì sai. “Anh chỉ là không thể ngoảnh mặt làm thinh, anh không muốn thấy sự tình phát triển theo hướng bi kịch. Anh làm không được, cưng hiểu không? Hiện tại anh chỉ cần nhìn đến Lăng Cường và ba y, lại nghĩ về quá khứ của chúng ta…”
“Anh hai, anh đừng khổ sở như vậy, đều là em sai, trước đây em không nên đối với anh tệ bạc như vậy, anh đánh mắng em đi, hay chém em một đao cũng được, chỉ cần anh hết giận, anh muốn thế nào cũng được.”
“Cưng lại nói bậy bạ gì đó hả?” Đỗ Nhược Phong nâng lên khuôn mặt cúi thấp của em trai, ôn nhu nhìn chằm chằm hắn, “Anh hai làm sao có thể đánh chửi cưng chứ? Anh yêu cưng còn không đủ nữa là.”
“Anh…” Đỗ Nhược Thần cười ngây ngốc, một chút cũng nhìn không ra tổng tài Đỗ thị xí nghiệp với dáng dấp khôn khéo lợi hại thường ngày.
“Cưng nha, thế nào lại cười y hệt tên ngốc chẳng ra sao như vầy đây?”
“Tiểu Thần hảo yêu thích anh hai, chỉ cần có thể ôm anh mỗi ngày, em tình nguyện làm tên ngốc chẳng ra sao cả đời.” Đỗ Nhược Thần nói lời dỗ ngon dỗ ngọt chính là hàng loạt pháo được bắn ra, một chút cũng không dừng lại.
“Tiểu Thần…” Hết lần này tới lần khác Đỗ Nhược Phong đều chống cự không được lời ngon tiếng ngọt của thằng em, nghe được hắn nói như vậy, thân thể lẫn hồn phách phút chốc một trận mềm yếu.
“Anh… Em muốn làm…” Điển hình của việc lựa gậy đánh rắn là thế này đây.
“Không được, ở trong xe sẽ bị người ta thấy đó.”
“Sẽ không đâu, ở đây ít ánh sáng, cho dù có người đến chăng nữa, cũng chỉ là thấy xe rung rung mà thôi, không sao hết. Lại nào, anh hai, Tiểu Thần đều cương muốn chết luôn rồi.”
Cởi quần mình ra, Đỗ Nhược Thần móc ra cự căn hùng vĩ, nhẹ nhàng mà đè ép đầu anh hai xuống dưới.
Đỗ Nhược Phong kỳ thực động tình từ lâu, chỉ là lo lắng bị người bắt được, hiện tại nghe được cậu em nói như vậy, lập tức yên tâm mà to gan há mồm ngậm vào côn th*t mỹ muội đã nếm qua vô số lần kia. Trước tiên ở chỗ sâu trong yết hầu cố sức hút một chút rồi sau đó cấp tốc phun ra. Đỗ Nhược Thần tựa như bị sấm sét bổ trúng luôn! Một dòng điện cường đại nhất thời từ bụng dưới tuôn lên!
“A a —— hảo sướng a… Anh… Anh à… Anh hút em sướng muốn chết…”
“Sách… Sách…”
“Cáp Aha a… Không được, em chịu không nổi… Anh, mở chân ra, em muốn đi vào!”
“Hảo hảo —— tiến đến, nhanh lên một chút tiến đến!”
“A a —— sướng chết mất! Anh, anh!”
“—— a a —— Tiểu Thần… Nhẹ một tí nhẹ một tí —— cưng muốn đem anh hai giết chết sao —— hảo sâu a —— “
“Phù phù… Anh…anh… Thật thoải mái… Thật thoải mái… Em yêu anh chết mất…”
“Anh cũng yêu cưng lắm… Hảo yêu cưng a… Tiểu Thần… A a… Anh hai muốn điên rồi… Hảo lớn hảo lớn…”
Hai người làm đến trời đất mù mịt, quên hết tất cả, chẳng hề hay biết bên ngoài xe có một người đã hoàn toàn ngây ra như phỗng.
Do ông bạn tốt để quên di động trong quán nên Lăng Cường đuổi tới bãi đỗ xe, thấy xe rung y như bị động đất, không khỏi lộ ra một tia mỉm cười vừa cực kỳ hâm mộ vừa sầu muộn.
Bên ngoài phòng giải phẫu yên tĩnh đến kim rơi có thể nghe. Một nhóm người nhà đã ở đây lo lắng chờ tròn năm tiếng. Ngọn đèn trong “Phòng giải phẫu” vừa tắt một cái, mọi người lập tức khẩn cấp tiến đến. Cửa phòng giải