Editor: Phương Nam công tử
Beta-reader: Tử An tiên sinh
Mùa hè cực nóng vừa trôi qua, tiếp theo đó chính là mùa thu xào xạc.
Lăng Thanh Lam và con mình sống chung đã ba tháng rồi.
Ba tháng này, là thời gian hạnh phúc nhất trong mười năm qua.
Ngay từ đầu thái độ Lăng Thanh Lam đối với đứa con chỉ là hoang mang sợ hãi, đến bây giờ mới có thể thản nhiên tiếp nhận. Một người từng không tin tưởng chút nào cuối cùng cũng tin rằng hạnh phúc lần này là thật.
Cường Cường luôn bám dính lấy y, nhưng Lăng Thanh Lam tuyệt đối không thấy phiền, trái lại ước gì được cùng đứa con một chỗ dù chỉ chốc lát.
“Đã biết, con lái xe chậm một chút, ba sẽ chờ con, nghìn vạn lần đừng tăng tốc độ nga, ân… Gặp sau.” LăngThanh Lam cười cười rồi tắt di động.
“Giáo sư!”
“A ——” phía sau thình lình xảy ra tiếng la khiến Lăng Thanh Lam sợ đến thét lên một tiếng kinh hãi.
Hoàng Mỹ Trân không biết mình doạ giáo sư sợ đến như vậy, lập tức ngượng ngùng tự trách: “Xin lỗi xin lỗi, giáo sư, em không phải cố ý doạ thầy.”
“Không… Không sao, có chuyện gì à?” Bởi vì mới cùng con trai nói lời tâm tình, Lăng Thanh Lam có chút lo lắng chẳng biết cấp dưới của y có nghe được không, thế nên biểu tình có hơi gượng gạo.
“Là như vầy, giáo sư, có thể hay không nhờ thầy giúp em một việc gấp?”
“Là việc gấp gì?”
“Em muốn… Muốn mời giáo sư giả bộ là bạn trai em.”
“Cái gì?” Lăng Thanh Lam trừng lớn mắt.
“Một chút là ổn thôi. Van cầu thầy, giáo sư, chuyện này đối với em rất quan trọng, có thể nhờ ngài giúp em được không?”
“Không được. Tôi không thể đáp ứng.” Lăng Thanh Lam một mực từ chối.
Đùa sao, chỉ một lời “Nói dối vô tội” với con mình đã phải đề phòng lo lắng rồi, làm sao có thể chán sống mà đi đóng giả bạn trai người ta.
“Giáo sư, thầy không thể giúp em một chút sao? Em biết em vừa mới đến bệnh viện không bao lâu mà lại đưa ra thỉnh cầu như vậy thật sự là rất khó xử thầy, nhưng em thực sự có nỗi khổ riêng, thầy có thể giúp em không?”
“Xin lỗi, Hoàng y sĩ, tôi không thể đáp ứng cô, phiền cô đi tìm người khác.”
“Giáo sư thầy thực sự không quan tâm sao?”
“Hoàng y sĩ, xin lỗi, tôi thực sự không thể đáp ứng.”
“Như vậy a… Em đã biết, ngại quá, quấy rầy giáo sư rồi.”
Lăng Thanh Lam rất ít khi thấy học sinh luôn luôn cởi mở của mình uể oải như vậy, không khỏi có chút không đành lòng. Nhưng khuôn mặt cậu con thoáng cái hiện lên trong đầu, y lập tức bỏ đi ý niệm đồng cảm sắp nhen nhóm.
“Tôi đi trước, hẹn gặp lại.” Lăng Thanh Lam thản nhiên gật đầu rồi xoay người rời đi.
“Hẹn gặp lại, giáo sư.” Hoàng Mỹ Trân hơi khom người.
Tạm biệt học trò cũ cũng đồng thời là cấp dưới hiện giờ, Lăng Thanh Lam bước nhanh ra cổng bệnh viện, ngay khi nhìn thấy đứa con, liền đem chuyện này hoàn toàn để qua một bên.
“Papa, tối nay chúng ta đừng nấu cơm, ngày hôm nay ra ngoài ăn đi, ba muốn ăn cái gì?”
“Cái gì cũng được.” Lăng Thanh Lam cười cười nhìn cậu con. Kỳ thực chỉ cần cha con bọn họ cùng ở một chỗ, ăn quán ven đường cũng giống như ăn sơn trân hải vị.
“Vậy ăn món Nhật đi, trên núi mới mở một ôn tuyền hội quán, sau khi ăn xong chúng ta còn có thể tắm suối nước nóng.”
“Được.”
Lăng Cường nhìn thấy đôi mắt ba mình toả sáng thì biết mình đã đề nghị đúng.
“Đến, thắt dây an toàn nào.” Lăng Cường nghiêng người giúp ba hắn chuẩn bị thật tốt, “Được rồi, tất cả đã sẵn sàng, chúng ta xuất phát!”
“Yes, Sir.” Lăng Thanh Lam luôn luôn trầm ổn khó có khi trả lời dí dỏm như vậy.
“Ba, nói thế là sai rồi, đó là con nít mới dùng vậy.”
Lăng Thanh Lam xấu hổ liếc nhìn con trai.
Hai cha con nhìn nhau cười to.
Sau khi đến hội quán, bọn họ lập tức được chiêu đãi nhiệt tình.
“Lăng tiên sinh đại giá quang lâm, thực sự là vẻ vang cho kẻ hèn này.”
“Lý quản lí quá khách khí.”
“Không, không, chủ tịch chúng ta có đặc biệt nói, chỉ cần Lăng tiên sinh vừa đến nhất định phải hảo hảo chiêu đãi ngài. Bởi vì tài thiết kế nổi tiếng của ngài có thể truyền bá rộng rãi tên tuổi bản quán, nhiều người khen ngợi, tạp chí du lịch trong ngoài nước đều tranh nhau đăng báo. Kẻ hèn xin trịnh trọng đại diện cho chủ tịch và toàn thể nhân viên dành cho ngài lòng biết ơn chân thành nhất.”
“Không dám nhận, không dám nhận, đây là công việc do tôi phụ trách, phải làm thế.”
“A, xin lỗi, tôi làm sao lại quên bắt chuyện vị tiên sinh kế bên ngài. Vị này hẳn là anh cả của Lăng tiên sinh chăng? Bộ dạng hai người thật giống.”
“Không,” Lăng Cường cười cười nói, “Đây là cha tôi.”
“Trời ạ, không có khả năng, vị tiên sinh này thoạt nhìn nhiều lắm là ngoài ba mươi.” Lý quản lí liên tục kinh hô.
“Đâu, anh quá khen.” Lăng Thanh Lam cười thản nhiên như cũ. Y thường xuyên được ca ngợi thế này, nghe vậy cũng không để ở trong lòng.
“Papa tôi thiên sinh lệ chất thôi.” Lăng Cường nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với ba mình.
Lăng Thanh Lam mắc cở trừng mắt liếc hắn, khiến Lăng Cường cười ha ha.
“Đến, mời ngồi bên này, tôi sắp xếp cho hai vị một gian phòng được thiết kế đẹp nhất, có thể ngắm được phong cảnh rõ nhất trong bản quán. Tin rằng hai vị nhất định có thể hưởng thụ một buổi tối hoàn hảo.”
Cuối cùng cảm thấy được câu nói này giống như là nói cho tình nhân, Lăng Thanh Lam không khỏi cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Nhưng khi y bước vào gian phòng này, lập tức đã bị hấp dẫn.
Nghi thức Nhật Bản cùng phong cách thiết kế châu Âu kết hợp hoàn mỹ, phơi bày bầu không khí thời thượng tĩnh lặng.
Muôn vàn bóng đèn nhỏ xíu như những vì sao hội tụ trên một mảng thuỷ tinh lớn đang ra sức chiếu sáng lấp lánh, đẹp không sao tả xiết.
“Đẹp quá… Thật đẹp…” Lăng Thanh Lam không khỏi phát sinh tán thán.
“Lăng tiên sinh có thể thích thật sự là quá tốt, thỉnh hai vị chờ một chút, tôi sẽ bảo bồi bàn lên giúp hai vị gọi món ăn.”
“Hảo, phiền anh vậy.” Lăng Cường cười lễ độ.
“Chuyện nhỏ ấy mà, được phục vụ cho người xuất sắc như Lăng tiên sinh, tôi thực sự hân hạnh. Tôi xin ra trước, hai người cứ tự nhiên.” Lý quản lí hơi khom người chào rồi lui xuống.
“Này thật là con thiết kế sao? Cường Cường.” Lăng Thanh Lam vừa đi vừa thưởng thức công trình kiến trúc một cách tỉ mỉ.
“Đương nhiên a, papa không tin năng lực con trai ba sao?” Lăng Cường kéo ba mình vào lòng, cười cười nói.
“Đương nhiên tin chứ. Từ nhỏ con đã có khiếu bẩm sinh, đầu tiên thích thiết kế một đống thứ thoạt nhìn kỳ kỳ quái quái, rồi sau đó là nhà cửa đặc biệt đẹp.”
Lăng Thanh Lam nghĩ đến con trai sau khi lên đại học liền cự tuyệt y cho tiền, hoàn toàn dựa vào bản thân vừa học vừa làm hoàn thành bài vở, ra xã hội cũng đều dựa vào chính mình mà dốc sức dựng nghiệp, không chịu để y trợ giúp. Hắn có thể có thành tựu như ngày hôm nay là hoàn toàn nhờ nỗ lực trời cho.
Nghĩ đến kẻ làm cha như y tuy có gia sản và danh tiếng rực rỡ như ánh mặt trời, nhưng cái gì cũng không thể cho con mình, Lăng Thanh Lam không khỏi buồn bã.
Y nâng tay lên, nhẹ nhàng mà vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của đứa con, viền mắt ướt át: “Cường Cường, con là niềm tự hào của papa.”
“Papa…” Lăng Cường nghe vậy thiếu điều rơi nước mắt.
Hắn phải tự thừa nhận, hắn liều mạng nỗ lực sống đến giờ, chính là vì mong muốn có một ngày có thể nghe được ba mình nói như vậy…
Cốc —— cốc ——
“Quấy rầy rồi, em họ Lâm, rất vinh hạnh phục vụ hai người ngày hôm nay.”
Người bồi bàn mở cửa đi vào, cắt ngang màn nhìn nhau thắm thiết giữa hai cha con.
Hai người dụi dụi viền mắt ửng đỏ, hơi ngượng ngùng nhìn đối phương.
Bữa ăn mỹ vị tinh xảo diễn ra giữa bầu không khí thân mật đầy ám muội…
“Nào, Cường Cường, ăn cái này.” Ngồi ở trên đệm nhỏ, Lăng Thanh Lam lột vỏ cua, tách ra phần thịt mà đứa con thích ăn nhất, đưa đến bên miệng hắn.
“Hai người chúng ta cách nhau quá xa, như vậy không đút được, để con lại đây luôn.” Lăng Cường gấp gáp chạy tới bên cạnh y.
“Có ai ăn như vậy đâu?” Lăng Thanh Lam thấy cậu con nằm lên đùi mình một cách xấu xa, không khỏi phì cười.
“Có con. Con ưa ăn như vậy. Papa mau đút.”
“Ăn như thế dễ nghẹn lắm.”
“Con mặc kệ mặc kệ, papa mau đút đi.”
Thấy thằng con làm nũng như hồi bé, Lăng Thanh Lam vừa yêu vừa thương, trong lòng gần như tan chảy cả, làm sao cự tuyệt nổi. Nếu như đứa con muốn y nhảy xuống nước ngay bây giờ, y cũng sẽ không chút do dự mà nhảy.
“Hảo hảo, Cường Cường thích papa đút như vậy, papa liền đút. Lại nào, mở miệng ra.”
“Ăn ngon ăn ngon. Con còn muốn ăn cá sống cắt lát mỏng, chấm thật nhiều mù tạt.”
“Không được, như vậy sẽ sặc đó, Cường Cường chịu không nổi đâu.”
“Mặc kệ mặc kệ, con sẽ ăn như thế.”
“Thằng này…”
Cảm thấy thoả mãn sau khi để cho papa đút mấy miếng, Lăng Cường liền bật dậy, muốn đút lại papa.
“Đến lượt con đút, đến lượt con đút, papa, mở miệng ra.”
“Không cần, papa tự ăn là tốt rồi.”
“Không được, con muốn đút papa, con muốn làm.”
“Hảo hảo…”
Nội dung và ngữ điệu của đoạn đối thoại giữa hai người giống như đúc khi Lăng Cường còn bé, một chút cũng không thay đổi.
Sau khi ăn xong, hai người lại uống chút trà tiêu hóa mới chuẩn bị ra suối tắm.
Nội dung và ngữ điệu của đoạn đối thoại giữa hai người giống như đúc khi Lăng Cường còn bé, một chút cũng không thay đổi.
Sau khi ăn xong, hai người lại uống chút trà tiêu hóa mới chuẩn bị ra suối tắm.
Suối nước nóng lộ thiên được xây cất bởi tư nhân ở ngay sau gian phòng, có thể quan sát toàn bộ cảnh đêm mê người của thành phố.
Hai người cởi hết quần áo đi vào trong hồ, đều thở ra một hơi dài.
“Thật thoải mái…”
“Papa, thích ở đây sao?” Lăng Cường đứng đằng sau ba mình, ôm y vào trong lòng.
“Thích… Rất thích…” Lăng Thanh Lam gần như thở dài nói.
“Ba bảo thích, chúng ta sẽ ở chỗ này hai ngày vậy. Dù sao đi nữa ngày mai là cuối tuần không cần đi làm.”
“Nhưng chúng ta không có mang quần áo a.”
“Ba nghĩ rằng con sẽ cho ba cơ hội mặc quần áo sao? Papa thân yêu…”
Lăng Cường cười tà cắn lên cái gáy xinh đẹp trắng nõn.
“Ân…” Lăng Thanh Lam nhịn không được phát ra rên rỉ.
“Là thanh âm này đây… Chính nó hại con ngay cả đi làm cũng chưa từng chuyên tâm, papa, ba rên hảo *** đãng, rên lên thêm vài tiếng cho con trai ba nghe đi.” Lăng Cường sỗ sàng liếm lên vành tai y.
“Ân… Hừ a… Không nên… Muốn tra tấn papa a… Cường Cường…”
“Ba thích con trai ba tra tấn ba như thế mà, không phải sao? Ba xem ba đều cương đến không thể tưởng tượng này…” Lăng Cường một phát cầm lên tính khí đang thành thật ngẩng cao.
“Ngô ân… Không có… A a… Ba không có… Cường Cường con tha papa đi…”
Ngón