Sau khi đi vào nhà, chúng nữ ôm chặt Hạo Nam một lúc, thì Mộng Như Tiên mở miệng nói chuyện. "Lão công, chàng đã đi đến nơi nào, mà hơn 3 năm, mới chịu quay trở lại. Ba người bọn muội, ở nhà thật là, nhớ lão công dữ lắm."
Liễu Như Mộng nghe vậy cũng nói vào. "Đúng vậy. Ở hai năm đầu, bọn muội có thể tập trung tu luyện, dùng tu luyện để giết thời gian. Nhưng một năm tiếp theo, quá trình tu luyện càng khó khăn, hầu như không có tiến triển. Bọn muội không có việc gì để làm, nên thường xuyên nhớ đến lão công. Lâu ngày nhớ mong, nên dần dần sinh ra ảo tưởng, cũng may bọn muội là tu sĩ, tinh thần mạnh mẽ hơn người thường. Nếu bọn muội là người thường, nói không chừng, bọn muội đã phát điên mất rồi. Càng xuôi xẻo là, một tháng gần đây, lúc Như Ngọc đi ra ngoài siêu th,ị mua thêm thức ăn, thì bị một đám thanh niên bắt gặp. Thế là, bọn hắn mỗi ngày, đều đến trước cửa nhà hò hét, muốn làm quen với bọn muội."
Nhang Như Ngọc cũng tham gia náo nhiệt, mạng chu miệng nói vào. "Đúng vậy. Đúng vậy. Bọn chúng thật buồn nôn, bám dai như đĩa. Hôm nào cũng đến đây, la hét một lúc mới chịu rời khỏi. Khi nảy, lão công nhấn chuông, mà bọn muội cứ nghĩ, là những tên dở hơi đó lại đến, nên mặc kệ."
Hạo Nam cười một cách đê tiện, mở miệng dỗ ngọt vuốt mông, ba vị nữ nhân của mình. "Hắc hắc. Cái này là do các nàng rồi, tại ba nàng xinh đẹp quá mà, nên người ta nhìn thấy, liền yêu thích."
"Hừ. Nữ nhân của chàng bị người khác để ý, chàng không cảm thấy ghen hay sao?"
"Đừng vậy. Chàng không ghen à?"
"Chàng thật không ghen?"
Ba người, đều nhìn chằm chằm lấy Hạo Nam, đều chờ đợi câu trả lời của hắn.
Hạo Nam không cần suy nghĩ, liền mở miệng trả lời. "Ghen thì tất nhiên có ghen rồi, nữ nhân của mình bị người khác để ý, nếu là nam nhân, ai mà chả ghen. Chẳng lẻ, mỗi lần có nam nhân, nhìn thấy các nàng, ta đều ăn dấm sao. Nhưng ghen thì có thể thay đổi được cái gì, ghen cũng không làm cho người khác, sẽ không yêu thích các nàng nữa. Đều này càng làm ta cảm thấy tự hào, chứng tỏ ánh mắt của ta tốt, nữ nhân của ta đủ xuất chúng, đủ xinh đẹp, mới để cho người khác nhìn thấy, liền yêu thích."
Liễu Như Mộng liếc Hạo Nam một cái, dùng tay đánh yêu vào ngực của hắn, sau đó mở miệng trách cứ. "Hừ. Coi chàng đắc ý chưa kìa, khóe miệng cười, sắp kéo đến mang tai rồi."
"Hạo Nam, những năm này, chàng đã làm qua những chuyện gì, nói cho bọn muội, nghe một chút đi." Mộng Như Tiên nhìn vẻ mặt đắc ý của Hạo Nam, thì không nhịn được nữa, liền hỏi sang chuyện khác. Nhang Như Ngọc không nói gì, nhưng liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng vô cùng tán thành, ý kiến của Mộng Như Tiên.
Hạo Nam nghe vậy thì không nói gì nữa, hắn im lẵng suy nghĩ, một lúc sau mới mở miệng nói. "Những năm này, ta đã trải qua rất nhiều chuyện, bây giờ nghĩ lại thì cảm khái không thôi."
"Chàng nhanh nói đi, đừng cố tỏ vẻ thần bí nữa." Chúng nữ thật không chịu được nữa, liên tục dùng tay, lung lơ lúc lắc, năn nỉ hắn nhanh kể chuyện.
Hạo Nam cũng không treo khẩu vị các nàng nữa, mà bắt đầu kể lại chuyện, trong ba năm nay hắn đã trải qua. "Hơn ba năm trước, khi ta chia tay các nàng, đi tìm nơi tốt hơn để tu luyện. Thì ta dựa theo bản đồ chỉ dẩn, ta tìm đến được Vọng Thiên Sơn. Sau đó, ta lại tốn mất sáu tháng, để tìm kiếm cửa vào Hỗn Độn bí cảnh. Tốn mất hơn nữa năm thời gian, mà vẫn không tìm được cánh cửa, để vào bí cảnh nơi đâu. Về sau, ta gặp được hai người xuất hiện ở đó, bọn họ cũng là tu sĩ, cũng đến nơi đó tìm kiếm cửa vào bí cảnh.
Bọn họ, đã tìm kiếm suốt năm năm, mà không có kết quả gì. Sau đó, chúng ta cùng nhau trò chuyện, làm quen, thế là ta biết được. Bọn họ đến từ Tiêu Diêu Phái, các đời chưởng môn trước đây, của môn phái bọn họ, cũng đã bỏ ra hàng chục thậm chí hàng trăm năm, để tìm cửa vào tiểu thiên địa, mà không có kết quả. Khi ta biết được đều đó, ta liền muốn rời khỏi nơi đó, đi tìm một nơi khác để tu luyện, thì đột nhiên lúc đó, có một chuyện bất khả tự nghị xảy ra.
Một cung điện từ dưới mặt đất chui ra, sau khi tìm hiểu rỏ mọi chuyện, thì ba người chúng ta biết được, cách một ngàn năm cung điện sẽ từ bên trong mặt đất hiện ra một lần. Người có vận khí tốt sẽ gặp được và khi đó ba người chúng ta, chính là người có vận khí tốt, nên vừa đúng lúc thời gian 1000 năm, Truyền Tống Điện tự hiện thế. Sau đó ba người chúng ta, lần lượt sử dụng Truyền Tống Điện, bị đưa đến một nơi xa lạ, nơi đó có linh khí nồng đậm hơn trái đất rất nhiều.
Nơi đấy có yêu thú và thật nhiều nhân loại đều là tu sĩ, nơi đấy có những tu sĩ có tu vi thật cao, bọn họ có thể phi thiên độn địa, dời núi lắp biển, mà ở noi trái đất chúng ta chỉ có thể thấy trên phim ảnh. Khi vừa đến nơi đó, ta rất ngạc nhiên, vô cùng giật mình, giống như trẻ nhỏ hiếu kỳ, muốn tìm hiểu mọi thứ. Cũng là khi đó, kinh nghiệm sống của ta quá ít, nên bị người ám toán, hảm hại, bị chặn giết các kiểu. Sau nhiều lần ăn thiệt thòi đó, ta đã khôn ra, ta hiểu được một đều, nơi đó không có pháp luật gì cả. Tu sĩ cao giao, có thể giết tu sĩ thấp giai nếu bọn họ muốn, nơi đó là một nơi sử dụng luật rừng, nấm đấm lớn chính là lẻ phải.
Ta bắt đầu điệu thấp, hèn mọn phát dục, khi đó đúng lúc Hỗn Độn bí cảnh vừa mở, ta cũng đi vào trong đó, tìm kiếm thu thập linh dược và điên cuồng tu luyện. Bí cảnh mở ra 1 năm so với thời gian bên ngoài và 10 năm so với thời gian bên trong bí cảnh. Các nàng chỉ xa ta hơn ba năm, nhưng ta xa các nàng đã hơn 10 năm. Sau khi ra bí cảnh đóng lại, ta liền tranh thủ, về đây đón các nàng. Hắc hắc. Trong những năm này ta cũng có quen một ít bằng hữu và nữ nhân, sau này bọn muội sẽ có thêm càng nhiều tỷ muội."
Ba nàng nhìn Hạo Nam với ánh mắt đều nguy hiểm. "Hừ. Tuy bọn thiếp nghe chàng nói, chàng ở nói đó rất biết điều, rất điệu thấp, chàng điệu thấp mà cũng có thêm nữ nhân. Nếu mà chàng không điệu thấp, chắc sẽ có càng nhiều nữ nhân phải không?"
Hạo Nam không có cách nào phản bác, hắn chỉ cười cười, rồi mở miệng nói. "Hắc hắc. Cái này thì ta không biết được, nếu có cơ hội thì cũng muốn thử một lần. Các nàng đừng lo, cho dù ta có thêm bao nhiêu nữ nhân nữa, ta đều đối với các nàng như nhau, không phân lớn nhỏ. Các nàng đừng sợ thất sủng, ta vừa mới tu luyện được, một pháp môn, chuyên dùng để sủng hạnh tất cả các nàng."
Nói xong hắn liền bắt đầu không thành thật, sử dụng pháp môn phân thân, tạo ra thêm hai phân thân, bắt đầu trêu chọc ba nàng. Ngày nhớ, đếm mong, lâu ngày mới được gặp lại, ba nàng cũng rất điên cuồng, một phần là do các nàng tu luyện lâu ngày, âm dương không cân bằng, một phần lâu ngày nhớ thương người yêu của mình, nhiều nguyên nhân tạo thành, nên các nàng triệt để buông thả. Tại vì, tình yêu khi thăng hoa, đó chính là tình dục.
Do ba nàng Như Ngọc, Như Mộng và Như Tiên đều có tu vi thấp, nếu đối