Sau ba canh giờ, thì hai người, cũng đi đến nơi cần đến. Lúc này, Hạo Nam mở miệng nói. "Chúng ta, tới nơi rồi. Phía trước là thôn Vĩnh An, chính là nơi anh sống từ nhỏ cho đến lớn."
Phi Phượng nghe vậy liền nói. "Nhanh như vậy, đã đến nơi rời sao? Đã đến nơi rồi, anh để em xuống đi, em tự đi được rồi."
Hạo Nam luyến tiếc không nở, hắn mở miệng nói."Còn tý, nữa để anh cõng luôn cho nhanh. Sẵn tiện, để anh, sờ mông em thêm tý nữa."
"Hừ. Anh sờ, anh nắn, từ nãy đến giờ còn chưa đủ hay sao? Nhanh để em xuống, nơi đây đi lại rất thuận tiện, em tự đi là được."
"Được." Hạo Nam nhận tiện bóp mông nàng thêm một cái nữa.
Phi Phượng được Hạo Nam thả xuống đất, nàng mở miệng nói. "Lưu manh. Anh thật là hư hỏng."
Hạo Nam tĩnh bơ, vẻ mặt hắn vô cùng vô lại, hắn mở miệng nói. "Anh lưu manh từ trước đến giờ mà, em không biết sao?"
Phi Phượng trợn mắt to mà nói. "Hừ hiện tại em biết rồi. Anh không chỉ là lưu manh, mà là siêu cấp lưu manh."
"Quá khen. Quá khen. Không đùa nữa, chúng ta nhanh đi thôi, trời cũng sắp tối rồi." Hạo Nam không thấy mất mặt gì cả, hắn nắm lấy tay Phi Phượng, kéo nàng đi.
Vài phút sau, hai người đi đến phía trước một căn nhà, bị ngã đỗ. Hạo Nam mở miệng nói. "Ngôi nhà này, chính là của anh. Không ngờ, nó đã bị sập. Xem ra, tối nay chúng ta, phải ngủ nhờ nhà người khác rồi."
Nói xong, Hạo Nam dẫn Phi Phượng, đi đến một căn nhà khác.
Đứng trước một căn nhà thứ hai, Hạo Nam tiếp tục nói. "Đây là, căn nhà của bác Dân, hàng xóm của anh. Khi nhỏ, anh thường qua nhà bác ấy, ăn chực. Không ngờ, bác ấy cũng đã rời khỏi nơi đây. Anh nghĩ cũng đúng, bác Dân có hai đứa con nhỏ, nên bắc ấy chuyển ra bên ngoài sống rồi."
Sau đó, Hạo Nam cùng Phi Phượng, đi qua xem những căn nhà khác. Hai người bọn họ, đi xem hết tất cả các ngôi nhà khác, nhưng toàn bộ mọi người đều đã rời đi, nơi đây không còn một ai ở lại.
Lúc này Hạo Nam mở miệng nói. "Xung quanh cỏ mọc tràn lan, bên trong nhà đã phủ thật nhiều bụi. Từ những gì chúng ta thấy được, nơi đây thật lâu không có người ở, mọi người đã toàn bộ rời khỏi nơi đây."
Phi Phượng có chút lo nghĩ, nên mở miệng hỏi. "Như vậy, tối nay chúng ta ngủ ở đâu? Chúng ta không có mang theo, mùng mền chiếu gối hay liều bạc gì cả."
Hạo Nam nghe vậy liền trả lời. "Như vậy, chúng ta phải đi đến chỗ khác. Có một đoạn thời gian, anh sống trong rừng vài năm, chỗ đó ở sâu bên trong rừng, nơi đó có đủ đồ dùng hằng ngày."
Phi Phượng nghe vậy, liền mở miệng hỏi ngay. "Nơi đó, có xa nơi này lắm không?"
Hạo Nam nghe hỏi liền trả lời. "Cũng khá xa, chúng ta phải mất 2 canh giờ để đến được nơi đó. Bây giờ là 4 giờ chiều, nếu hiện tại xuất phát, khoảng 8h tối sẽ đến được nơi đó. Em để anh cõng đi cho nhanh, em mà tự đi chắt phải đến khuya mới có thể tới."
Không để Phi Phượng suy nghĩ, hắn liền mở miệng nói tiếp. "Em còn suy nghĩ gì nữa, em muốn tối nay ngủ ở đây à. Ở đây toàn là muỗi trâu đấy, nó mà cắn là đau lắm à."
Ngay sau đó, Hạo Nam liền nhanh nhẹn, cầm một tay của Phi Phượng quàng qua vai của mình, tiếp theo dùng hai tay bợ lấy mông của nàng nhấc lên một cái. Nhanh gọn lẹ, Hạo Nam trực tiếp bước đi.
Vẫn chưa dừng lại ở đó, hắn còn mở miệng nói liêng thiêng. "Em cũng thật là. Cái gì của em, anh cũng đã thấy hết rồi. Sờ anh cũng đã sờ rồi, chỉ còn thiếu đưa em đi ngủ nữa thôi."
Hơi bất ngờ trước hành động của Hạo Nam, Phi Phượng đỏ mặt mở miệng mắng hắn. "Đáng ghét."
Hạo Nam tĩnh bơ, nói tiếp. "Con gái nói ghét là yêu, con gái nói yêu cũng là yêu. Em cần gì phải nói dối lòng mình, em cứ nói thật ra là được." Nói xong Hạo Nam dùng tay vỗ vào mông của nàng một cái, tiếp đo ngắt nhẹ vào mông nàng một cái."
"A. Vô lại." Phi Phượng giật mình trước hành động dê xồm của Hạo Nam, nàng mắng hắn một cái lên há miệng ra cắn vào vai hắn một cái thật mạnh.
Trên vai bị cắn một cái, Hạo Nam mở miệng nói. "Em là chó à, khi không, tại sao lại cắn anh. Véo mông em có một cái mà nói anh vô lại, thế này mới vô lại nè." Nói xông hắn dùng tay mò vào cô bé của nàng.
"A. Anh nhanh lấy tay ra. Anh chi biết khi dể em."
Hạo Nam mặt dày lên tiếng trả lời. "Hắc hắc. Ở đây chỉ có hai người chúng ta, anh không khi dể em, chẳng lẽ anh lại tự khi dể chính mình."
Phi Phượng không chịu thua, lên tiếng đe dọa. "Anh còn khi dể em, khi ra ngoài em sẽ méc ba em."
"Em hù anh à. Anh sợ quá, em lớn rồi còn nhõng nhẽo. Hôm bữa, em nghe, ba em nói sao? Bác ấy nói, anh mang em đi luôn cũng được, ông ấy ở nhà đốt pháo ăn mừng."
Phi Phượng trừng mắt to, mở miệng hỏi. "Nói ra đi, anh có ý đò xấu xa gì với em?"
Hạo Nam hiên ngang lẩm liệt, nói ra ý đồ xấu xa của mình. "Anh thì có ý đồ gì với em chứ. Anh sẽ giữ em ở lại đây vài năm, đợi khi em có baby, hay ít nhất, đợi khi em bụng to thì chúng ta sẽ trở ra bên ngoài."
"Lưu manh, anh tính cường công em à. Chả nhẻ anh muốn, bá vương ngạnh thương cung?"
"Cái gì là bá vương ngạnh thương cung. Anh chỉ chịu trách nhiệm thôi, dù gì anh cũng nhìn thấy, chỗ đó của em rồi còn gì. Chả nhẻ, em không muốn sao?"
"Ai nói. Anh thấy người ta hết rồi, anh nhất định phải chịu trách nhiệm. Người xưa chỉ chạm tay thôi, đã phải chịu trách nhiệm rồi. Anh nhìn cũng đã nhìn, sờ thì cũng đã sờ, anh nhất định phải chịu trách nhiệm."
"Dể nói. Dể nói. Anh có nói là anh không chịu trách nhiệm đâu. Anh chỉ tìm hiểu rỏ về em thôi