Phía cửa trại, một hồi chém giết đã vãn dần.
Số lượng thành viên của tổ hai mặc dù chỉ còn lại lác đác sáu bảy người nhưng họ đã thành công trụ vững để nhóm phụ nữ trẻ em có thời gian đào thoát.
Công lớn không thể không kể đến Hàn Vũ khi hắn thành công dạ tập tháp quan sát, khiến bọn phỉ hoàn toàn ở thế bị động.
Hàn Vũ đang được cõng bởi vị đại thúc lúc trước ngồi trong lồng giam cạnh hắn, tên Lưu Triệt.
Hai đoàn người hội tụ với nhau, rất nhanh chóng đã chiếm quyền chủ động tại khu vực cổng trại.
Trận này họ ngã xuống mười chín người, có đau lòng nhưng niềm tin, khát khao sống trở lại với những người còn lại.
Vân Hi và mẹ cùng chạy đến chỗ Lưu Triệt xem xét thương thế của Hàn Vũ.
“Hàn thiếu, ngươi thấy thế nào?” Mẹ Vân Hi lo lắng hỏi, còn cô bé rơm rớm nước mắt chực khóc.
“Ta không sao… đừng lo.
” Hàn Vũ thoát lực mỉm cười khó khăn nói.
“Tiểu Hi… mạnh mẽ lên đừng khóc… chúng ta đi thôi.
” Hàn Vũ nói khẽ.
“Vâng, tiểu Hi không khóc đâu ca ca.
” Vân Hi quẹt tay lau nước mắt, để lại một vết đen lấm lem trên mặt, kiên cường nói.
“Đường lớn kia rồi!”“Sống rồi!”Mấy người đi đầu hô lớn, mọi người nhìn theo cười lớn, họ sống rồi, hướng ra đường lớn lại làm kiếp con người.
“Vút…”Một âm thanh xé gió chợt rít lên.
“Không!!!” Trong sát na ấy, mẹ Vân Hi hét lớn lao ra dùng thân thể mình chặn lại ngọn giáo đang phóng như bay về phía Hàn Vũ, Lưu Triệt.
Một tiếng phập lạnh lùng vang lên trong màn đêm chết chóc, ngọn giáo đâm xuyên qua người Lâm di, đổi hướng kéo xác nàng bay xa hơn mười mét.
Tất cả những hình ảnh đó như một thước phim quay chậm in sâu vào mắt mọi người.
“Lâm di!!!”“Mẹ ơi!!!”Hàn Vũ hét lớn còn Vân Hi khóc ré lên, cô bé chạy ào đến Lâm di rồi gục xuống nắm tay mẹ mình khóc nức nở.
“Con ngoan, đừng khóc!” Mẹ Vân Hi đau đớn, cố gắng vươn tay lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia.
“Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ tiểu Hi!” Vân Hi khóc ré lên, cô bé giữ chặt bàn tay cảm nhận hơi ấm của mẹ trên mặt.
Hàn Vũ không còn nửa điểm linh khí, nhưng chẳng hiểu lấy sức ở đâu, hắn bò đến bên Lâm di, một dòng lệ nóng chảy qua khóe mắt nói: “Tại sao, tại sao phải làm vậy?”“Ha ha ha, các ngươi tưởng cứ thế mà trốn đi được sao?” Tần Vân Hải thân thể cao lớn, khoác trường bào từ trong ánh lửa hiện thân, hắn mang theo uy áp của cao thủ Ngưng Khí cảnh đè nén toàn trường.
Toàn bộ tù nhân nhìn hắn sợ hãi, không tự chủ được quỳ mọp xuống đất.
Họ vừa trải qua trận chiến sinh tử, vừa chợt thấy ánh sáng le lói cuối đường hầm, nhưng sự xuất hiện của Tần Vân Hải đã dập tắt ánh sáng ấy cùng hi vọng sống của hàng chục con người.
Chỗ dựa của họ là Hàn Vũ, giờ hắn không còn lấy nửa điểm khí lực, đã như con cá nằm trên thớt, thì họ lấy gì để chống lại đây.
“Gan các ngươi to đấy, dám náo Huyết Lang trại của ta ra cái dạng này, người đâu bắt lấy chúng.
” Tần Vân Hải giận dữ quát lớn.
Tiếng khóc, tiếng thở dài chán nản, tiếng gào cay đắng vang dần lên trong đám tù nhân.
Khuất nhục, chèn ép, một lần nữa họ lại bị kéo về với cõi địa ngục tăm tối.
“Tại sao vậy?” Hàn Vũ nhìn thân thể đầy máu tươi trên mặt đất khóc, hắn hận mình quá yếu, hắn hận mình quá ngu, hắn hận mình quá tự mãn.
“Ta chỉ là một góa phụ nông dân, một tiện nhân, nếu dùng mạng ta để đổi lại mạng công tử thì chúng ta lãi lớn rồi.
” Mẹ Vân Hi mỉm cười nhìn Hàn Vũ, hắn im lặng lắng nghe không dám ngắt lời, hắn biết nàng đang hồi quang phản chiếu“Thực ra ngay từ đầu bọn ta cũng không quá hi vọng có thể đào thoát thành công, nhưng công tử đã cho chúng ta niềm tin, khát khao được làm người, bọn ta gắng gượng được đến lúc này cũng là nhờ công tử.
Bọn ta biết, nếu không phải vì bọn ta, công tử hoàn toàn có thể trốn thoát dễ dàng.
” Mẹ Vân Hi nhìn Hàn Vũ với ảnh mắt trìu mến, là đang cảm ơn hắn.
Toàn thân không còn cảm giác, mẹ Vân Hi sắc mặt nhợt nhạt, cơ thể lạnh dần, trước đây, khi bị bắt, nàng đã không còn ý chí để tồn tại, âm thầm chấp nhận thực tiễn tối tăm ác nghiệt, cho đến khi gặp hắn, Hàn Vũ đã thắp lại niềm hi vọng tưởng chửng đã tắt nơi nàng.
Kiếp này, nàng chỉ còn một trăn trở cuối cùng là cô con gái bé bỏng, trìu mến nhìn cô bé đang khóc khan cả cổ bên cạnh mình, nàng ước rằng những chuyện này chỉ như một giấc mộng.
“Đúng vậy!” Lưu Triệt đột nhiên lên tiếng rồi nói: “Bọn ta đều rất trân trọng cơ hội mà công tử ban cho, nhưng hiện tại, chúng ta chia tay ở đây thôi, bọn ta sẽ dùng sinh mạng này để tranh thủ chút thời gian cho công tử chạy thoát.
”Lưu Triệt vỗ nhẹ lên vai Hàn Vũ nói tiếp: “Công tử không phải người thường, sau này tất làm nên đại sự, đừng bỏ mạng một cách lãng phí như vậy, hãy chạy đi!”“Đúng đấy, tìm cách chuồn thôi.
” Tiểu Đản cũng góp lời.
Hàn Vũ răng cắn bật máu, nắm tay siết chặt, trong lòng nổi lửa.
Xung quanh, những người tù nhân đang lao vào cuộc chiến cuối cùng của họ, từng người