Bầu trời trong vắt màu ngọc bích, điểm xuyết bằng những áng mây trắng nhẹ như bông, dưới đất cỏ xuân đã mọc xanh rì.Trên một ngọn đồi nhỏ cách Huyết Lang trại không xa, Đoạn Thiên Minh ngồi dưới một gốc cây cổ thụ, thẫn thờ nhìn hai ngôi mộ vừa đắp không lâu.Gió thổi nhè nhẹ, không gian tĩnh mịch làm hắn đắm chìm vào những cảm xúc không tên.Nằm trong đất vàng một người là vị đại ca hắn hằng kính trọng, một người là người hắn yêu nhất trên đời, nhưng cả hai người họ, đều tuyệt mệnh trên tay hắn.Huyết Lang trại, bảy vị cao thủ nay chỉ còn hắn và Vân Dương, hai người Luyện Thể cảnh, không cần đoán cũng biết, những ngày sắp tới là những ngày khó khăn nhất của Huyết Lang trại.“Đoạn ca, huynh lại ra đây, không đành lòng sao?”Vân Dương vừa đến, tay hắn xách hai bình rượu, giơ lên chào.“Mấy ngày nay đệ vất vả rồi, mấy lão quái vật kia không làm khó đệ chứ?” Đoạn Thiên Minh nhìn Vân Dương hỏi.“Không sao, dù sao trại ta vừa trải qua kinh biến cũng không che giấu lâu được, bọn chúng cũng chưa dám trở mặt đòi người, nhưng có lẽ các huynh đệ cũng phải tính đến trường hợp rút lui khỏi vùng đất này.” Vân Dương ngồi xuống bên cạnh nói.“Ừ, hiện tại chiến lực chính của Huyết Lang trại chỉ có ta với đệ, chính là quả hồng mềm trong mắt bọn chúng, đệ an bài cho các huynh đệ rút lui đi, đừng để lâu quá sinh biến.” Đoạn Thiên Minh suy nghĩ rồi nói.“Đệ an bài xong rồi, các huynh đệ cũng hiểu, ngày hôm nay vị Hàn công tử kia cũng tỉnh lại rồi, có lẽ sáng mai chúng ta xuất phát.” Vân Dương trả lời.“Ừ!” Đoạn Thiên Minh thở dài nhìn lại hai ngôi mộ.“Ngày trước, khi ta chỉ là một thiếu niên vô tri ở Đoạn Khê thôn, ta với nàng vốn là thanh mai trúc mã.
Cuộc sống của chúng ta hồi ấy phải chịu bao nhiêu gian khổ¸ nhưng đó lại là khoảng thời gian ý nghĩa nhất trong cuộc đời ta.” Đoạn Thiên Minh hai mắt nhìn xa xăm như chìm sâu vào ký ức, uống cạn một hơi rượu rồi kể tiếp:“Cho đến ngày nọ, Đoạn Khê sơn bị một toán phỉ tiêu hủy, cha mẹ ta, cha mẹ nàng đều bị giết.
Cũng may khi ấy, ta và nàng đang đi hái dược liệu sâu trong núi nên thoát được.
Ngày hôm sau, bọn ta về thôn, mới phát hiện thi thể của cha mẹ bọn ta đã bị yêu thú xâu xé.
Ta đưa nàng đi tha phương cầu thực, cả hai bọn ta vượt qua bao gian khổ, cho đến khi gặp Tần đại ca.
Hắn phát hiện tiềm năng võ giả của ta, truyền võ công cùng pháp môn tu luyện cho ta.
Ta vì hắn đánh đông dẹp bắc, cùng các huynh đệ mở một bầu trời cho Huyết Lang trại.
Đối với ta, Tần đại ca có ơn tái tạo.”Vân Dương ngồi yên lắng nghe, tay nâng chén, hắn biết, lúc này Đoạn Thiên Minh đang muốn mở nút thắt đã thắt chặt tâm hồn hắn mấy ngày hôm nay.“Mấy ngày hôm nay, ta đã suy nghĩ rất nhiều, Tần đại ca nói cũng không sai.
Ta và nàng chưa hề kết hôn, nàng hoàn toàn có thể lựa chọn hắn mà không chọn ta.
Ta chỉ là một tên đội trưởng quèn, có thể ta không xứng với nàng.
Nàng đúng là nên ở cạnh hắn.” Đoạn Thiên Minh buồn nói.“Không, huynh sai rồi, chuyện tình cảm giữa huynh với Liễu tỷ, cả trại chúng ta ai cũng biết, nếu Liễu tỷ cùng Tân Vân Hải mà song phương đến với nhau thì cả hai người bọn họ càng nên sớm công bố ra, chứ việc họ làm sau lưng huynh là hoàn toàn sai trái.” Vân Dương không đồng ý với cách nghĩ có phần tiêu cực của Đoạn Thiên Minh, hắn nói tiếp:“Huynh cũng đừng đánh giá mình thấp quá, mảnh thiên địa này của Huyết Lang trại huynh cũng đổ ra không ít máu mới dựng nên được, nó là thành quả của bao nhiêu huynh đệ đã ngã xuống, không phải là của mình Tần Vân Hải.
Hơn nữa, từ đây về sau, các huynh đệ còn muốn trông vào huynh, huynh phải kiên cường hơn mới được.”Đoạn Thiên Minh trầm ngâm không nói, mắt hắn khẽ hướng về phía Huyết Lang trại.Mặt khác, Hàn Vũ sau khi nghe các tù nhân kể lại tình huống mấy ngày qua, hắn mới biết hai hôm trước, khi một số dong binh đoàn đến mua người đã bị Huyết Lang trại từ chối, đồng thời tình huống Huyết Lang trại hiện tại đã không phải là bí mật nữa.“Chúng ta phải gấp rút đi khỏi đây thôi.” Hàn Vũ lập tức đưa ra quyết định.“Chúng tôi nguyện đi theo công tử.” Lưu Triệt cùng tất cả mọi người đồng thanh nói.“Được, vậy trước tiên chúng ta về Bạch Vân Thành, sau khi ta trở về Hàn gia, sẽ bố trí cho các ngươi.” Hàn Vũ nói.“Vâng, công tử có muốn báo qua cho bên Huyết Lang đoàn không?” Lưu Triệt hỏi.“Ừ ta sẽ đi gặp bọn hắn, chắc hẳn bọn hắn còn thấy rõ tính nghiêm trọng của vấn đề hơn chúng ta, các ngươi chuẩn bị đi, một canh giờ nữa sẽ xuất phát.” Hàn Vũ nói rồi bước ra khỏi phòng đi tìm bọn người Vân Dương.…“Hàn tiểu đệ muốn đi rồi sao?” Vân Dương hỏi Hàn Vũ, hắn cũng vừa trở về.“Đúng, cám ơn các vị đã chăm sóc ta mấy ngày qua, nhưng ta lại thắc mắc vì sao các vị không giết ta.” Hàn Vũ hỏi, điều này hắn không suy đoán ra được.Đoạn Thiên Minh cùng Vân Dương trầm mặc quan sát Hàn Vũ hồi lâu rồi Đoạn Thiên Minh lắc đầu nói:“Nhìn ngươi khiến ta nhớ về một chút quá khứ đau buồn lúc trước, khi đó ta cũng căm ghét thổ phỉ.”“Huyết Lang trại bộ dạng trước kia cũng không phải như vậy, công việc chính của chúng ta vốn là liệp sát yêu thú cùng bảo hộ cho các thôn trang trong địa bàn.” Vân Dương bổ sung.Đoạn Thiên Minh gật đầu