Cổ Long nói, đối với lãng tử, tết đến là một chuyện rất khổ sở.
An Tiệp không biết mình có được tính là lãng tử hay không, tết đến đối với y chẳng là cái gì, thế nhưng…Y hơi cúi đầu, từ cửa sổ hàng hiên nhìn xuống có thể thấy tốp năm tốp ba bọn trẻ được nghỉ cùng người lớn xách túi to túi nhỏ về nhà, khắp nơi nơi đều là khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Y thở ra một luồng khói trắng, thời điểm cả thế giới đều náo nhiệt này, không một ai chú ý tới vẻ lạnh lùng của người vẫn đứng một bên yên lặng ngắm nhìn.
An Tiệp nhớ đến khi y còn trẻ, thích ngồi chỗ tối tăm, thích đợi trong góc khuất, tự cho là khống chế được toàn cục lại không bị người khác chú ý tới, thế nhưng bây giờ y đã thực sự không còn bị ai chú ý, thực sự bị đặt trong một góc khuất của thế gian….mà lòng lại không vui vẻ.
“Người người đều đang bận rộn hạnh phúc mà sống, không ai nhớ đến mày, rốt cuộc mày là An Ẩm Hồ mười mấy năm trước, hay là An Tiệp trong hiện tại đây” Y nghĩ nghĩ, đón gió lạnh mùa đông, lặng phắc nhìn chung quanh, thế giới này vẫn không thuộc về y.
Mạc Thông mang theo một đống đồ lớn, vừa dẫm dẫm chân vừa đi lên lầu thì thấy được tình cảnh đó___Thiếu niên vẫn là một đầu tóc rối mềm mềm, trên mình chỉ mặc có một cái áo len xanh đậm, dưới chân xỏ đôi dép lê bông, cửa nhà không đóng, có lẽ là vừa mới xuống nhà đổ rác trở lên. Y đứng trong hành lang nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay đặt lên bệ cửa, khớp xương cùng đầu ngón tay đều bị lạnh đến đỏ bừng, khuôn mặt mang theo một biểu cảm khó mà nói rõ, giống như đang châm chọc, lại giống như đang khát khao.
Không hiểu vì sao, trong nháy mắt đó, Mạc Thông đột nhiên muốn quấy rầy y đứng lặng…hay cô độc.
Ngược lại là An Tiệp nghe thấy tiếng bước chân của cậu, quay lại cười cười rồi xoay người đi vào nhà.
Tận lúc Mạc Thông móc chìa khóa ra mở cửa nhà mình, Tiểu Du đi từ trong nhà ra nhận lấy đống đồ trên tay cậu ta mang đi, cậu ta vẫn chưa thể hồi phục tinh thần lại sau nụ cười của An Tiệp ___Giống như một pho tượng sáp tái nhợt tinh xảo đột nhiên được thổi vào sinh mệnh, trong con ngươi trống trơn bất chợt dâng lên thần thái, rõ ràng chỉ chợt lóe mà qua, mà như có thể nhìn thấy trong đó rất rất nhiều năm tháng đã xa.
Mạc Thông xoa mũi lắc đầu, cậu hàng xóm này quả nhiên chính là một kẻ đào hoa gây họa trời sinh.
Mạc gia hôm nay náo nhiệt khác thường, bình thường nếu không phải Mạc Thông không có nhà thì chính là Mạc Cẩn đi vắng, khó được hôm nay cả ba anh em cùng làm cơm tối, Mạc Thông nấu chính, Tiểu Du giúp một tay, Mạc Cẩn ở một bên líu ríu quấy rối.
Mạc Thông âm trầm suốt hơn một tháng trời cuối cùng cũng tươi tỉnh trở lại, khoát tay ụp bột mì lên mặt Mạc Cẩn đang nói liên mồm. Mạc Cẩn không biết đây là ám khí gì, trốn tránh không kịp lập tức trúng chiêu, nó phì ra mấy miếng bột khô, lấy tay vuốt một cái, gào lên, sau đó giương nanh múa vuốt nhào tới, cuối cùng lại ỉu xìu vì bị ông anh trai trấn áp.
Lại nhào lên, lại bị trấn áp……
Mạc Du vừa rửa rau vừa nhìn hai người kia đại chiến phòng bếp, len lén ở một bên cười trộm.
Rốt cục, sau khi công cuộc nấu nướng có lực phá hoại thừa sức so sánh với chiến tranh thế giới qua đi thì cơm tất niên của ba anh em mới đặt xuống mặt bàn thành công. Tiểu Du lau lau mồ hôi toát ra giữa mùa đông, đặt mông ngồi lên bàn, nhướng cặp mắt to tròn đen lúng liếng, tuyên bố: “Em chết đói……”
Một bữa cơm từ lúc chuẩn bị đến lúc bưng lên mất đứt hai tiếng rưỡi, tin tức phát thanh cũng đúng giờ oang oang lên rồi.
“Ăn thôi, không thể để dư một hạt lương thực cho quân địch!” Tiểu Cẩn vung tay lên, lại dường như chợt nhớ tới cái gì mà tóm chặt lấy Mạc Thông,“Từ từ đã, anh, anh An Tiệp có phải là ăn tết cũng vẫn một mình không nhỉ?”
Mạc Thông vừa gắp một miếng mứt chuối, Tiểu Du pha nước quá nồng, ngọt đến phát ngán, nghe thấy vậy thì hàm hồ đáp một câu: “Giống như a.”
Mạc Cẩn xù lông túm chặt cánh tay anh trai, ra sức lắc: “Thời điểm vạn nhà nghỉ tết náo nhiệt như thế, lại có một mỹ thiếu niên cô độc ở bên cạnh nhà chúng ta thân cô thế tủi, đối ảnh thành đôi?!”
Nói chứ, con nhỏ Mạc Cẩn này học hành không tử tế nhưng thành ngữ cổ văn lại thực sự biết được mấy câu, không uổng công năm đó vừa mời gia sư vừa tặng lễ vật vừa luồn cửa sau cho nó vào trường trung học trọng điểm mà.
Mạc Cẩn bi phẫn gần chết: “Anh, anh có biết thế nào gọi là thương hương tiếc ngọc hay không?!”
Mạc Thông tí nữa thì nghẹn cơm mà chết: “Cô được, thế anh An Tiệp của cô là hương hay là ngọc hả?”
“Anh,” Mạc Cẩn để đũa xuống, nghiêm mặt, phi thường nghiêm túc lại thêm chỉ hận rèn sắt không thành thép mà nói,“Anh mà còn tiếp tục như vậy, thì cả đời này cũng không thành tình thánh được đâu.”
Mạc Thông rút cánh tay ra khỏi móng vuốt của con bé, mặt không đổi sắc:“Ông cũng không có cái chí hướng này.” Nhưng nói thì nói vậy, không hiểu tại sao trong nội tâm lại nhớ tới nụ cười má lúm đồng tiền tái nhợt chợt qua của An Tiệp kia, y lẻ loi một mình trong thành phố lớn thế này, không có cha mẹ và thân hữu sao?
“Anh……” Mạc Du dừng một chút, song vẫn nói tiếp,“Không bằng gọi anh An Tiệp sang nhé? Người ta chuyển đến thời gian dài như vậy, cũng chiếu cố không ít……”
Nó nhớ tới những quyển sách kia, nhớ tới ánh mắt dường như cái gì cũng biết lại như không hề biết gì của con người kia. Chỉ trong chưa đến một học kì, Mạc Du đột nhiên cảm thấy người này còn giống anh trai hơn anh ruột nó, phảng phất như y có thể tiếp cận cảm xúc của người khác trong khả năng lớn nhất mà không để đối phương có cảm giác bất an, có thể vừa đọc sách vừa giảng giải rất nhiều đạo lý, có thể chỉ bằng đôi câu vài lời lại khiến cho người ta bỗng chốc thấy an bình.
Mạc Du còn chưa nói hết, vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai người Mạc Thông Mạc Cẩn nhìn mình như thấy quỷ.
Mãi sau, Mạc Cẩn mới đứng lên, lắp bắp nói: “Tiểu Du nói rồi đó, chúng ta đi gọi thôi, dù sao cũng chỉ lấy thêm đôi đũa thôi mà.” Sau đó nó đờ đẫn ra ngoài, hành động cứ như bán thân bất toại.
Mạc Thông biết rõ Mạc Du yêu thích kho