Khi Mạc Thông mở mắt ra lần nữa là bị đau đến phải tỉnh dậy. Cậu ta phát hiện mình đang nằm trên một cái giường sạch sẽ lại không được gọn gàng cho lắm, một đống bản đồ, tranh ảnh và sách vở ngổn ngang bị dẹp sang bên, miễn cưỡng dành ra cho cậu ta một khoảng nhỏ đủ để đặt mình, mà trên lưng cứ truyền đến từng đợt đau đớn cực kì khiêu chiến sức chịu đựng của thần kinh.
Mạc Thông cố sức quay đầu lại nhìn xem rốt cuộc là tên bác sĩ Mông Cổ (1) nào không thèm tiêm thuốc tê mà đã hạ dao xuống người mình. Vừa nhìn một cái thì hay rồi, mãi nửa ngày sau cậu ta mới tìm lại được giọng nói của mình, kìm lòng không được mà run lên khe khẽ: “…… An Tiệp?”
Có hai nguyên nhân khiến cho cậu ta phát run, thứ nhất là đau, thứ hai là sợ. Bất cứ ai vừa tỉnh lại rồi phát hiện ra cậu hàng xóm dân lành của mình, một đứa học sinh cấp ba, đang cầm dao nhỏ cắt thịt sau lưng mình cũng đều phải sợ tuốt. Tóm lại là lúc này thần trí Mạc Thông vẫn còn tỉnh táo chứ chưa xoắn dây thần kinh thì đã chứng minh là tố chất tâm lý của cậu ta rất không tệ rồi.
“Ồ, tỉnh rồi đấy hả?” Giọng điệu của An Tiệp vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức có chút vô tư quá hóa vô tâm, đã thế y lại còn khe khẽ huýt sáo,“Đúng rồi, tôi biết cậu mất nhiều máu như thế khẳng định là rất khát, cơ mà tôi không dời tay ra được, chờ tí nữa tôi cắt xong chỗ thịt nát này rồi rót nước cho cậu nhá, chịu đựng chút đi.”
Nói chuyện thì cứ nói chuyện, mà hai tay của người anh em này không ngừng nghỉ lấy một giây, động tác của y không thể nói là nhanh cũng không thể chê là chậm, cứ như là một người ở nhà cuối tuần thư giãn đang thái rau nấu cơm ấy, đặc biệt nhàn nhã và thuần thục. Mạc Thông chợt thấy tâm lạnh ngắt, cắn chặt răng không để mình kêu ra tiếng.
An Tiệp là ai? Y tìm thấy mình ở đâu? Làm sao y dám khiêng một người toàn thân đẫm máu, bên người có đao về nhà mình? Tai sao y không báo cảnh sát cũng không gọi cứu thương mà lại tự mình động dao?
Mạc Thông cảm thấy toàn bộ dây thần kinh trong não bộ của mình bị một đống vấn đề này tràn vào làm tắc cứng rồi, trung khu logic đoản mạch tập thể luôn rồi, cậu ta chỉ có thể nghiến răng ra sức siết chặt ga giường mà chịu đựng cái tên biến thái ẩn mình trong quần chúng nhân dân này, chịu đựng y vừa huýt sáo dân ca lạc điệu vừa không nhanh không chậm coi mình như lợn chết mà xẻo thịt.
Có người nói, đau đớn trên thân thể còn lâu mới so bì được với đau khổ về tâm hồn. Lúc này Mạc Thông mới thấy kẻ phun ra câu đó tuyệt đối là dân ăn no rảnh chuyện mới có thể ở đó mà làm Tây Thi ôm tim giả vờ u buồn, đem đày tới động Tra Chỉ(2) cho đâm kim tre hết đi.
Thứ đau đớn tích tụ như kim châm muối xát thổi bay chút tỉnh táo và lý trí cuối cùng của cậu ta, roẹt một cái, cậu ta siết rách cả ga giường, còn nhịn không được mà kêu lên thành tiếng thảm thiết. Mạc Thông phản ứng rất nhanh, nắm cổ tay nhét vào miệng cắn chặt lấy, không cho mình cơ hội tỏ ra yếu thế nữa.
An Tiệp nghe thấy cậu ta kêu thảm quá thì dừng lại một chút, mãi sau mới “Nha” một tiếng như là vừa sực nhớ ra cái gì: “Ờ, thảo nào cứ thấy thiếu thiếu cái gì, thì ra là chưa tiêm thuốc tê.”
Giờ phút này Mạc Thông rất tin tưởng, cậu ta muốn đâm đầu mà chết luôn đi cho rảnh.
Thì ra An Tiệp không phải bác sĩ Mông Cổ ___Y rõ ràng là một tên thực tập sinh bác sĩ thú y còn chưa tốt nghiệp mà!
“Còn nhịn được nữa không?” An Tiệp gõ đầu Mạc Thông. Cậu ta sắp không còn sức mà thở, An Tiệp thuận tiện coi luôn im lặng nghĩa là đồng ý, vì thế tiếng mài dao xoèn xoẹt vang lên, tên bác sĩ thú y cười tủm tỉm mà nói,“Vậy tôi cứ tiếp tục nhá, dù sao cũng chả có gì to tát, tiêm thuốc mê làm gì cho nó phiền ra.”
Không biết qua bao lâu, Mạc Thông cảm thấy dường như mình vẫn đang nhảy Bungee (3) ở dưới mười tám tầng địa ngục, tung lên lộn xuống, lộn xuống tung lên, tiếng huýt sáo lạc điệu trở thành nhạc đệm cho bối cảnh quỷ dị, ý thức của cậu ta mơ hồ cùng với đau đớn chết lặng, lại tỉnh táo trong đau đớn khôn xiết, chung quy Mãn Thanh thập đại khốc hình cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nhiều năm về sau Mạc Thông nhớ lại chuyện này, mới hiểu được vì sao khi đó mình không đấu lại nổi Thụy Sư Địch Hải Đông. Bởi vì mấy gã đàn ông này là một lũ điên, mà kẻ điên nặng nhất trong số họ chính là An Ẩm Hồ năm đó____ An Tiệp. Y dùng diễn xuất khéo léo sắm vai một người bình thường trà trộn trong xã hội loài người, như thể chỉ cần y thích, thì có thể bày ra đủ loại tính cách và khí chất của đủ loại thân phận khác nhau.
Y có thể phong độ nhẹ nhàng, có thể dã man sắc bén, thậm chí có thể điều khiển một cách chính xác chút dịu dàng thoáng lộ như thể không hề tự chủ….. thế nhưng không ai biết được trong lòng y đang suy nghĩ gì, một kẻ điên như chính y có lẽ cũng không hiểu rõ.
Thế mà Mạc Thông cậu, lại cứ thế rơi vào tay đồ điên này.
An Tiệp buộc chặt phần băng vải cuối cùng, xong xuôi, cúi đầu xuống đã thấy Mạc Thông bị mình cho ăn hành thê thảm, ý thức không biết đã bay đến phương trời nao. Y nhịn không được mà đứng lên xoa xoa cái eo phải cúi quá lâu của mình, bĩu môi: “Cái ngữ này mà cũng dám không biết xấu hổ xưng mình là xã hội đen? Đồ cỏ đuôi chó nuôi nhà kính.”
Y nghĩ nghĩ, xoay người ra ngoài tìm cái cốc, rót cho Mạc Thông một cốc nước đặt ở chỗ cậu ta có thể với tới mà không tốn sức trên tủ đầu giường, để cậu ta tỉnh lại lúc nào là uống ngay lúc đó, sau đó y đem toàn bộ chỗ thịt nát cắt ra từ người Mạc Thông cùng với quần áo dính máu và mã tấu đi tiêu hủy, bấy giờ mới sắp xếp cho hành lý và chính mình.
An Tiệp liếc nhìn Mạc Thông ở trong phòng ngủ chiếm cả cái giường của y rồi lôi một cái mền trong tủ ra, mắng nhỏ một câu, co ro trên sô pha cố ngủ.
Cũng không tệ lắm, ngay trước bốn giờ rưỡi sáng cuối cùng cũng gặp được Chu công gia gia tương tư đã lâu.
Không bết có phải do sốt nhẹ hay không mà một đêm này Mạc Thông không ngừng nằm mộng, lúc thì là Tứ ca mặt không biểu tình đứng bên cạnh Địch Lão Pháo, trong tay cầm súng chỉ thẳng vào mình, lúc lại là An Tiệp cầm dao nhỏ cười kiểu mặt người dạ thú, khoác áo trắng toát, chân không chạm đất bay về phía mình.
Thì ra cuộc sống có nhiều thứ đáng sợ như thế sao.
……
Ngày hôm sau Mạc Thông bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện, tuy các vết thương đều đã được xử lý ổn thỏa nhưng dù sao thân thể vẫn không nghe theo sự