An Tiệp thừa nhận, bản thân vì tránh né phiền toái mà hành động hay kế hoạch đều có ít nhiều bị động, nhưng không có nghĩa là người ta đã tìm đến tận cửa mà y vẫn không tỏ vẻ gì.
Những thứ đồ nhỏ không hữu hảo kia, kể cả khẩu súng ngắn cho Mạc Thông đều là Túy Xà tuồn tới cho y, mặc dù vẫn còn có chút nghi kị đối với tên bạn cũ nhiều năm không gặp này, thế nhưng trong thời điểm lo lắng bất đắc dĩ y đã quăng mấy đứa nhóc như sao chổi thích gây sự tới chỗ Túy Xà.
Mặc dù trong lòng còn có nghi kị ___An Tiệp nở nụ cười tự giễu, đối với bất cứ ai y cũng có lòng nghi kị.
Y co người vào trong chiếc sofa không mấy thoải mái, không biết là tại tư thế ngủ có vấn đề hay là vì nói chuyện với Mạc Thông đã gợi dậy sự bất an trong y, một đêm này An Tiệp ngủ thực không an ổn.
Bên tai dường như không ngừng vang lên tiếng súng, tầm mắt bị sắc đỏ vấy đầy, rất nhiều người đã từng tất cung tất kính với với y lúc này đỏ mắt xông tới… Đây là trận phục kích trong “Sơn trang” ….An Tiệp mơ mơ màng màng nghĩ.
Tiếp đến là một trảng rộng hoa đỗ quyên nở rực, đỏ thắm như sơn đổ xuống nhuộm thành, còn có dáng người bất cứ lúc nào cũng muốn cứng rắn ghim chặt vào tầm mắt y, căn phòng nhỏ hẹp khiến cho con người không sao thở nổi…… An Tiệp cảm giác hình như trên ngực đang bị cánh tay đè chặt, nếu không làm sao có thể hít thở không thông chân thực đến mức này?
Loại bệnh giống như chứng sợ hãi giam cầm ấy đã đeo đẳng theo y cả nửa đời người, tự do bị hạn chế trong căn phòng hẹp kia suốt ba năm, hơn một ngàn ngày đêm____ bác sĩ tâm lý nói, có lẽ chuyện này cũng là nguyên nhân của việc y cứ cố chấp ôm lấy bản đồ, không khi nào không kiếm tìm nơi tiếp theo mình sẽ tới.
Bởi vì y muốn tự do, thứ tự do tuyệt đối không ai có quyền can thiệp. Cũng giống như một đứa trẻ đã từng chịu đói không để lãng phí một hạt đồ ăn vậy.
Đây là mộng…… Đây là mộng……
Cảnh mộng lại một lần nữa thay đổi, gương mặt y đã khắc ghi không biết bao nhiêu tháng năm, mang theo nét cười không đổi trong ký ức xuất hiện trước mặt y, đôi mắt to cong cong như mảnh trăng lưỡi liềm mỗi khi cười rộ____ Âm thanh không ngừng nhắc nhở An Tiệp đây chỉ là mơ bỗng nhiên gián đoạn, y không kìm nén nổi mà khẽ run lên, muốn đưa tay chạm đến khuôn mặt ấy.
Thế nhưng bóng dáng của cô ấy lại cứ mỗi lúc một xa, ý cười trong đôi mắt vẫn chăm chú nhìn y dần dần tiêu tán, thay vào đó là những ưu thương dần dâng tràn, cô ấy nói: “Ẩm Hồ…… Ẩm Hồ anh đã đồng ý với em chuyện gì…… anh đã đồng ý với em chuyện gì…..”
Tâm cảnh vẫn vững vàng bỗng dưng như phải đón nhận một cơn bão lớn, An Tiệp cảm thấy trống ngực đập dồn dập như thể trái tim muốn vỡ tung ra, y muốn kêu to, lại hét không thành tiếng. Cảm giác hít thở không thông càng ngày càng mãnh liệt, bóng dáng Mộc Liên biến mất cực nhanh, trước mắt y xuất hiện một đôi mắt khác____Một đôi mắt kì lạ, ánh lên màu lam xám.
Y không nhớ rõ mình đã nhìn thấy đôi mắt ấy khi nào, thế mà trong tiềm thức lại dấy lên ác ý không cách nào kìm nén nổi….cùng với cả dục vọng giết chóc.
Mặc dù không nhớ ra, nhưng y quen thuộc đôi mắt này.
An Tiệp giật mình run rẩy, mồ hôi đầm đìa mở to hai mắt, bên ngoài cửa sổ là sắc trời tảng sáng mịt mờ.
Y chuyển ánh nhìn, thấy cửa phòng ngủ hơi hơi mở cùng với đôi dép của Mạc Thông đặt ở cuối giường ___Y đã hứa với Mộc Liên, sẽ làm một người lương thiện, sau đó sống một cuộc sống hạnh phúc. Cô ấy đã nói, chỉ có người thiện lương và cam nguyện dốc hết khả năng để thiện lương, mới có thể tìm được hạnh phúc chân chính.
An Tiệp mệt mỏi nhắm mắt lại, đúng vậy, đã hứa rồi.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm ra Mạc Thông đã thu nhặt đồ đạc mò về nhà mình, đương nhiên, cậu ta cũng làm rất nhiều chuyện dư thừa. Tỷ như dưới tình huống chủ nhà bị quấy rầy và cam chịu sự tồn tại của mình, cậu ta rót cho An Tiệp một cốc nước trắng đặt trên bàn trà cạnh sofa, đem bữa sáng giản dị để vào lò vi sóng, lại còn viết một tờ giấy nhắn nhắc y chớ quên ăn.
Tập quán sinh hoạt của An Tiệp thật sự không tốt, trước kia không rõ ràng lắm, ở cùng y một thời gian dài như vậy mới phát hiện người này hoàn toàn không có ý thức về tính quy luật, thích làm gì thì làm, khi nào đói thì ăn khi nào mệt thì ngủ.
Mạc Thông thậm chí còn nhẹ tay nhẹ chân dọn gọn cả gian phòng, bấy giờ mới nhìn thoáng qua người đang co cụm trên ghế salon, khóe miệng bất giác nhếch lên thành nụ cười vui sướng rồi mới xoay người ra khỏi.
Trong khoảnh khắc cậu ta nhẹ nhàng đóng cửa lại, An Tiệp hé mắt một chút, nửa tỉnh nửa mơ liếc cái đồng hồ treo tường, nhỏ giọng thì thầm một câu “Cuối cùng cũng đi rồi”, sau đó khó chịu trở mình, tiếp tục ngủ. Chất lượng giấc ngủ của y không cao, một chút động tĩnh bất thường đã có thể làm cho y thức giấc, càng đừng nói đến những hành vi tự cho là khẽ khàng nhưng thực ra lại chế tạo vô số tạp âm của Mạc Thông.
Được rồi ____Dù sao thì thằng nhóc cũng có tí lương tâm.
Khi Mạc Thông về nhà thì trong nhà chỉ có một mình Mạc Du, Mạc Cẩn đi tham gia một lớp học kèm của thầy chủ nhiệm, cả ngày đeo cặp đi sớm về muộn chẳng thấy bóng người.
Mạc Thông đánh tiếng với con bé rồi vừa bắt tay vào mân mê đống hành lý giả mới kiếm được sáng nay, vừa câu được câu không nói chuyện với nó: “Chị cô chăm chỉ cả ngày nghỉ như thế, sao anh thấy cô mới là đứa không giống học sinh xuất sắc vậy ?”
Không nhận được lời đáp, Mạc Thông ngẩng đầu liếc nhìn Mạc Du, vừa nhìn thì giật nảy cả mình, cặp mắt có chút quá lớn của con bé đang nhìn cậu ta chằm chằm cứ như trên đầu cậu ta vừa mới trồi lên hai đóa hoa đuôi chó.
“Tiểu Du?”
“Anh, anh đi