Mạc Thông tất nhiên là không rõ ràng lắm cái đóa hoa đuôi cún kia có ý nghĩa gì, thế nhưng mấy tên quân tử leo tường bên ngoài kia thì đã chấn kinh hết rồi.
An Tiệp ngại Mạc Thông đi quá chậm lại thêm hơi hơi xấu hổ, cho nên y đuổi theo Hà Cảnh Minh suốt một đường, vừa vặn chứng kiến toàn bộ cuộc gặp mặt lịch sử của hai tên này. Thế nhưng nghi hoặc trong lòng y không hề giảm bớt chút nào, cho đến tận khi cái đầu thêu hoa này bày ra trước mắt, y mới hiểu được Túy Xà làm to chuyện huy động nhiều người như thế để làm cái gì.
Diên vĩ nước Đức…là loài hoa thần thánh trong truyền thuyết.
Hà Cảnh Minh duỗi một ngón tay muốn chạm vào đóa hoa kia, nhưng lại dường như sợ hãi cái gì mà nhanh chóng rụt lại, ấm ách hỏi: “Lão còn sống?”
Thụy Sư ngoài cười mà trong không cười: “Lão còn sống hay đã chết thì tôi không biết, thế nhưng thủ pháp giết người này…… Tôi cảm thấy cực kỳ quen thuộc.” Lúc này có người tiến đến ghé vào lỗ tai hắn nói thầm một câu gì, Thụy Sư Địch Hải Đông gật gật đầu, nắm Phật châu trong lòng bàn tay,“Túy Xà cũng tới, vừa xuống máy bay, mấy người bạn cũ đã họp đủ rồi.”
Hà Cảnh Minh sững sờ, ngữ khí có chút kỳ quái: “Túy Xà?”
Địch Hải Đông dường như không hề chú ý: “Diên vĩ chính là thị uy với tôi…thị uy với chúng ta, trong ‘chúng ta’ này, Túy Xà gã có thể chạy thoát sao?”
“Vậy còn……” Hà Cảnh Minh đột nhiên đứng lên,“Y……”
Địch Hải Đông cười lạnh một tiếng: “Anh nói ai cơ?”
Hà Cảnh Minh tựa hồ là ngây dại, thật lâu không nói lên lời, hắn chỉ lúng túng nhìn mãi cái đầu người ghê tởm trên mặt bàn, nửa ngày mới nói bằng giọng khô khốc: “Ẩm Hồ đâu?”
“Ai?” Địch Hải Đông nhướng mày, xương mày của hắn nhô ra, lông mày rất thưa thớt, dù sao cũng phải nói là khi kết hợp với đôi mắt không có tiêu cự khiến người ta sợ hãi kia rất có hiệu quả phá hỏng mĩ quan đô thị, trông giống như là vượn người tổ tiên trong truyền thuyết. Một tiếng ‘Ai’ hỏi ra như thể hắn vừa nghe thấy câu đùa tếu có một không hai mà trúc trắc cười ra thành tiếng, càng ngày càng vui vẻ, cho đến cuối cùng quả thực y như một lão bị tâm thần mà cười ngửa tới ngửa lui,“Anh nói An Ẩm Hồ? Anh cư nhiên hỏi An Ẩm Hồ có tới hay không?”
Thần sắc của Hà Cảnh Minh lại một lần nữa lạnh đi, hắn chậm rãi ngồi xuống, ánh nhìn tối tăm chòng chọc hướng vào người mù điên khùng nọ. Địch Hải Đông cười ra nước mắt, nặng nề vỗ đôm đốp lên bắp đùi mình, âm thanh phát ra từ cổ họng lại làm cho người ta không phân rõ hắn đang cười hay đang khóc.
Hắn cười một tràng điên cuồng rồi bị sặc nước miếng của chính mình mà ho không ngừng, thân thể gầy gò cuộn lại, mặt mày đỏ tía như tôm luộc, Bạch Chí Hòa nhẹ nhàng vỗ lưng cho hắn, nửa ngày mới an tĩnh lại được.
Địch Hải Đông chậm chạp lắc đầu: “Tôi thật không nghĩ tới, Độc Lang, bọn họ nói anh điên rồi, tôi vốn dĩ không tin.”
Hà Cảnh Minh không lên tiếng nhưng cơ thịt trên hai má lại căng thẳng.
An Tiệp thật sự không có thói quen ngồi nghe người khác bàn tán sau lưng mình, nhất là hai cái kẻ đang bàn tán này, một tên là người mù một tên là đồ điên, ở cùng một chỗ có khác nào Olympic dành cho người khuyết tật đâu.
Túy Xà đã đến Bắc Kinh, như vậy sau này có tin tức gì mình cũng thừa sức có cách biết rõ.
Ánh mắt của y lưu luyến lia một vòng trên đóa diên vĩ quỷ dị kia một lần cuối cùng, sau đó len lén hạ người xuống, chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, An Tiệp vụt quay đầu lại, một loại cảm giác nguy cơ sinh tử đã lâu không thấy ập tới, y không kịp do dự, lập tức nhanh chóng né người sang bên cạnh, một viên đạn bắn ra từ góc độ cực kì xảo quyệt ghim trúng cách tường mà y vừa dựa vào làm rụng xuống một tầng bụi đất.
Một tiếng súng này vang lên hiển nhiên đã kinh động đến người ở bên trong, An Tiệp mắng một câu, đuổi theo hướng viên đạn bắn tới.
Tốc độ phản ứng của y không thể nói là không nhanh, thế nhưng bóng người trước mắt nhoáng lên một cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa, hoàn toàn không rõ hình dáng thế nào mà chỉ thoáng thấy một mái tóc vàng. An Tiệp híp mắt phân biệt phương hướng một chút rồi lách mình tiến vào trong góc.
Chỉ trong chốc lát, Bạch Chí Hòa tự thân dẫn người đuổi theo, người cuối cùng đi qua chỗ An Tiệp bị kẹp cổ kéo sang một bên, gã còn chưa kịp mở miệng gọi đã cảm thấy cái gáy đau nhức, mắt xoáy hương muỗi đi gặp Chu công gia gia. An Tiệp cười cười, sờ lấy khẩu súng và cây côn điện trên người thằng nhỏ xui xẻo, sau đó rất thất đức giẫm lên thân gã mà trèo lên vách tường.
Bạch Chí Hòa đã dẫn người đuổi tới đầu đường, một bên rẽ ra đường lớn náo nhiệt, bên kia là một ngõ nhỏ lạnh lẽo vắng vẻ ít người lui tới. An Tiệp ở trên cao nhìn xuống thấy Bạch Chí Hòa do dự một chút, chia thủ hạ làm hai tốp, bản thân gã dẫn một nhóm đuổi tới đường cái, tốp còn lại đi vào hẻm nhỏ.
Lúc này, một tên giặc con đang hoảng hốt bình thường sẽ theo phản xạ có điều kiện mà chọn cái ngõ nhỏ cỏ mọc thành bụi chuột chạy đầy đường, thế nhưng người có lá gan dám bắn lén ngay ngoài cửa sổ của Địch Hải Đông với Hà Cảnh Minh thì…… Được rồi, lại cân nhắc đến đối tượng bắn lén của tên kia, An Tiệp xác định đây tuyệt đối là một nhân vật hàng đầu.
Bạch Chí Hòa phán đoán hoàn toàn theo lẽ thường, người này một lần không bắn trúng tất không ở nguyên vị trí cũ, mà quang minh chính đại ra đường lớn trà trộn vào đám người là có khả năng nhất. Ngõ nhỏ không gian quá hẹp, vừa nhìn đã hết, tuy có bí mật thật nhưng lại không dễ thoát thân. Đồng thời tên thủ hạ đắc lực nhất của Địch Hải Đông này cũng đã nghĩ ra quyết sách chu toàn chỉ trong nháy mắt, để phòng ngừa khả năng nhỏ nhất phát sinh, gã cũng phái mấy người vào xem xét trong ngõ nhỏ nữa.
An Tiệp do dự một chút, đột nhiên hạ người nhảy từ trên đầu tường xuống, nhanh chóng