“Không thể thế được!”
Ở nửa ngoài của Trung Quốc rộng lớn, tại phía nam thành phố Thượng Hải, có một tòa cao ốc nhìn qua thấy thật bình thường, không một ai biết lãnh đạo cấp cao đằng sau công ty nổi tiếng đó, vị giám đốc cười lên vô cùng ôn hòa đôn hậu Hà Cảnh Minh, cũng là ông trùm lớn nhất của giới giao dịch thuốc phiện nội địa mấy năm gần đây.
Hà Cảnh Minh đã sắp đến tuổi biết thiên mệnh (1), mái đầu đã lấm tấm hoa râm nhưng thân thể còn rất tốt, tốt mãi tới tận bây giờ, vẫn đang vững vàng tọa trấn thiên hạ của hắn, một mặt sắm vai tinh anh xa hội, tổng giám đốc công ty, một mặt nhận những mối làm ăn dựa vào thuốc phiện không thể gặp người.
Hai đạo hắc bạch, không một ai có thể làm lung lay vị trí của hắn.
Thế mà lúc này, trùm thuốc phiện lòng dạ thâm sâu không từng biết đến lo sợ vội vàng lại đang thất thố rành rành trước mặt tay chân của mình, ly tách thủy tinh bị hắn gạt rơi mấy cái vỡ đầy trên đất, tám chín người đứng bên cạnh đều không dám thở mạnh.
Hà Cảnh Minh nhếch con mắt hung ác nham hiểm: “Triệu Tấn, không phải năm đó anh nói với ta là, y đến sao Hỏa cũng có thể truy tìm được sao? Bây giờ___Người đâu?!”
Người đàn ông có gương mặt xanh xao hèn mọn run run rẩy rẩy, cố ý kéo dài thời gian rặn ra một nụ cười:“Hà lão đại……”
Hà Cảnh Minh vươn mình ra, khuôn mặt cơ hồ áp sát lên mặt Triệu Tấn, một đôi mắt đen trắng rõ ràng sâu không thấy đáy nhìn hắn chòng chọc, giọng nói lại hiền hòa một cách bất thường: “Y đâu rồi ? Hả? Triệu Tấn, anh nói cho ta xem, Ẩm Hồ y… đâu rồi?”
“Tôi tôi tôi tôi tôi tôi……” Triệu Tấn kìm lòng không được, lui về sau nửa bước, một chân dẫm lên cái gạt tàn thuốc lật úp, hai cái chân run lẩy bẩy lại càng không phối hợp với nhau, trong nháy mắt cả người hắn đã tiếp xúc thân mật với sàn nhà cẩm thạch.
“Chẳng phải cậu nói chỉ cần tiêm thứ kia vào thân thể của y, từ nay về sau chân trời góc biển đều có thể tìm được sao?” Hà Cảnh Minh nhẹ nhàng hỏi, thanh âm phút chốc cao lên, “Người đâu?! Vì sao trên cái máy nát kia của anh lại không có tung tích của y? Hả?!”
“Cái này cái này cái này…… Có lẽ y đã đến nơi nào đó từ tính quá lớn, tín hiệu bị nhiễu……”
Hà Cảnh Minh rít ra mấy chữ từ trong kẽ răng: “Đã nhiễu ba ngày rồi.”
“Ẩm Ẩm Ẩm……”
“Ẩm cái gì? Anh cũng xứng gọi Ẩm Hồ sao?” Hà Cảnh Minh đột nhiên thấy không còn muốn thấy hắn thêm phút nào, thần sắc lạnh xuống, rũ mắt, phất tay, thở ra một câu, “Anh cút đi, ta không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Những lời này không biết đã tác động đến cái chốt nào, Triệu Tấn tru tréo trong cuống họng, bổ nhào xuống chân Hà Cảnh Minh như một con chó: “Lão đại, Hà lão đại, cho tôi một cơ hội đi, tôi cam đoan, tôi cam đoan lần này sẽ không mất dấu y nữa, lão đại muốn thấy lúc nào cũng có thể tìm được……”
“Cút, ném ra ngoài!”
Hai người da đen cơ bắp vạm vỡ tiến lên, mỗi người một bên xách bổng Triệu Tấn, người sau quơ quơ đôi tay như vuốt gà phí công vùng vẫy trong không trung thê thảm gào khóc, bên trên nước mắt nước mũi phía dưới chất thải bẩn thỉu đồng loạt nhễ nhại, nhìn người như tên nghiện hút khô quắt lâu ngày, không ngờ cũng rất biết giả vờ giả vịt.
Không cần sai bảo, đám người vốn dĩ đứng như cọc gỗ xung quanh lập tức hành động, thu dọn thu dọn, phun khử mùi phun khử mùi.
Hà Cảnh Minh nghiến chặt hàm răng, kêu lên một tiếng đau đớn quẳng xuống một câu “Không ai được đi theo” rồi bước ra ngoài. Mệnh lệnh của Hà lão đại dĩ nhiên là không ai dám cãi lời, một mình hắn vào thang máy, lên mãi trên mái nhà, xoay tay khóa trái cửa lại. Trên sân thượng gió lớn vô cùng, trời âm u muốn trút mưa to, tầng mây nặng nề ép xuống như thể không cho phép xuyên qua một tia sáng, trên mặt đất xe cộ như mắc cửi, tiếng ồn ào náo động bốc hơi trong khoảng không của thành phố xa hoa.
Hắn chậm rãi dựa vào tường ngồi xuống, bả vai đổ sụp giống như trong khoảnh khắc đã biến thành một ông già cô độc mỏi mệt, mặt chôn trong lòng bàn tay: “Ẩm Hồ……”
======================
“Những vật này có chỉ số thông minh không thấp, còn biết cách hành động tập thể và hợp tác với nhau, trong đó rõ ràng là còn có quan hệ đẳng cấp.” Cả nửa người An Tiệp bị phủ trong máu thịt màu tím ghê tởm nhớp nháp, y vừa lau tay cẩn thận vừa nói một cách rõ ràng rành mạch, không một ai ngắt lời, tất cả mọi người ngây ngốc nhìn người đàn ông mới ban ngày còn ôn hòa lịch sự mà bây giờ như thể vừa mới bước ra từ Tu La địa ngục, trở mặt khi đóng kịch cũng không nhanh được đến vậy.
“Có lẽ các vị không để ý, vị trí của con quái vật bị lão Mã bắn chết trong bầy lập tức bị con ăn đầu của nó thay thế…Tôi đang nghĩ, chúng nó đã ăn đầu người, có khi nào cũng đồng hóa được một phần đại não của con người hay không?” An Tiệp hơi cong khóe miệng, trong đáy mắt lại lóe lên một tia sáng lạnh,“Sao vậy, tôi làm các vị sợ hãi à?”
Lão Mã lấy ra một điếu thuốc kẹp trên ngón tay ngăm đen, nhìn chằm chằm An Tiệp. Làm nền cho người đàn ông kia là xác chết quái vật máu thịt mơ hồ từng mảng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, sẽ không một ai tin được sức mạnh trong cơ thể y, từng phát súng chuẩn xác mà tàn nhẫn, ánh mắt sắc bén lợi hại và sự thiên biến vạn hóa lúc chiến đấu ấy.
“Cậu là ai?” Lão Mã hỏi thẳng, hung hăng nhìn lom lom vào An Tiệp,“Cướp trên sa mạc cũng không có được thân thủ tốt như cậu vậy.”
“Khách lữ hành.” An Tiệp vung Shotgun lên vai, hơi nghiêng đầu, ánh mắt mang theo chút tản mác chán chường, họng súng của Mạnh Hiểu Mẫn không kìm được mà nhắm ngay người y, mà y lại ung dung đút tay vào túi,“Ngược lại là các vị ___”
An Tiệp đảo mắt nhìn Thẩm Kiến Thành âm tình bất định, cười cười: “Desert Eagle của Israel, SPAS12S đạn ghém (2), Sig Sauer M11 của Mỹ (3), ngầu quá đó, đủ để tổ chức một nhóm bộ đội đặc chủng chứ không đùa, lão Thẩm à, đây cũng không phải là chuẩn bị cho đội khảo cổ nhỉ ?” Lời này vừa thốt ra thì lực chú ý của tất cả mọi người, kể cả lão Mã đều phân ra một ít để lên Thẩm Kiến Thành, người phụ trách hoạt động khảo cổ lần này là lão Thẩm, xuất xứ của tất cả trang bị và tiền bạc đều qua tay một mình ông ta xử lí, trước đó không có một ai nghi ngờ gì về những vấn đề này.
Mạc Yến Nam lạc thời nhìn khẩu súng lắc lư trên vai An Tiệp, lúng ta lúng túng hỏi một câu: “Cái này…… Cái này, lão Thẩm?”
Thẩm Kiến Thành miễn cưỡng nở nụ cười: “Sao nào ? An tiên sinh nghi ngờ kẻ hèn này?”
An Tiệp thoải mái nhìn ông ta: “Không dám, tôi