Trong phòng bệnh tối om tối mò, người vốn dĩ đang nằm im trên giường đột nhiên mở bừng mắt, dĩ nhiên là thanh tỉnh không có nửa phần buồn ngủ. An Tiệp nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn, Mạc Thông gục đầu sang một bên, ngủ rất say.
Y không biết do Mạc Thông áy náy hay là không muốn về nhà đối mặt với Tiểu Cẩn mà mấy ngày nay vẫn cứ một mực canh giường trong bệnh viện. An Tiệp không thể không thừa nhận người trẻ tuổi này khi cẩn thận làm một điều gì rất khiến người ta cảm động, ngay cả các y tá trong bệnh viện cũng biết y có một tri kỉ chăm sóc, giảm đi không ít công việc của bọn họ.
An Tiệp khẽ khàng ngồi dậy trên giường, rút kim ở mu bàn tay, mấy giọt máu thoáng chốc ngược dòng chảy ra khiến y chun chun cái mũi làm một cái mặt quỷ buồn bực. Cái đồ truyền dịch thất bại, tay y sắp bị chọc thủng như cái sàng luôn rồi. Nhẹ tay nhẹ chân thay quần áo bệnh nhân ra, khi An Tiệp đứng lên dùng lực hơi mạnh, vết thương ở bụng kháng nghị một chút. Y nhíu mày, thở dài một hơi trầm thấp, hơi khựng lại một chút, thuận tay kéo tấm chăn đã tuột xuống lưng Mạc Thông lên cho hắn, sau đó nhìn cái cốc thủy tinh còn dính sữa ở đầu giường, cười một cái rõ tươi.
Đoạn, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Đốn gục được thằng lỏi con này chẳng dễ dàng gì.
An Tiệp rất buồn bực, có đôi khi y phải đồng ý với Túy Xà, nhóc con Mạc Thông này trời sinh đã thông minh nhạy bén gấp mấy lần người khác, trời sinh đã nổi bật lên trong đám người, những ngày này sớm tối ở chung, An Tiệp được hắn chăm sóc kè kè bên cạnh thế mà mấy hôm liền vẫn không tìm được cơ hội hạ thủ.
Thật vất vả thừa dịp ra ngoài tản bộ lúc ban ngày, Mạc Thông bị một cuộc điện thoại của Tống Trường An gọi đi một lát, An Tiệp mới mượn cơ hội lấy chút thuốc hạ vào cốc sữa của mình. Dù sao nhờ ơn Hà Cảnh Minh mà tí thuốc đó không làm gì được y. Sau đó y uống hai miếng, kêu ngấy, quăng cho Mạc Thông, ờ, hiện tại thằng nhóc này đang nằm một bên mộng Chu Công chính là thành quả của y đó chứ ai.
An Tiệp ra khỏi phòng bệnh, bước chân nhẹ nhàng như động vật họ mèo. Trong bóng tối không thấy rõ sắc mặt y, thế nhưng động tác tuyệt đối không giống cái người bị thương nặng nằm trên giường ban nãy. Y tá nhỏ trực ban hẳn là do quá mệt mỏi, một tay chống cằm, cái đầu gật gù như gà mổ thóc, An Tiệp nhìn nhìn cô mà không khỏi khoái trá cong cong đôi mắt, âm thầm cảm tạ cô bé đã vô thức bật đèn xanh cho mình.
Một làn gió rất nhẹ thoáng qua trước mặt, y tá nhỏ hình như giật mình một chút, cô mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, mơ màng nhìn khắp nơi, chẳng có cái gì cả. Vì vậy cô duỗi lưng, ngáp một cái, không thèm đấu tranh với giấc ngủ nữa mà úp mặt lên bàn quyết định đình công.
Buổi tối vẫn có chút lạnh, đặc biệt là đối với người vừa mất một lượng máu lớn thì cái lạnh lại càng rõ ràng, An Tiệp nắm chặt cổ áo, vẫy tay đón một chiếc taxi, nghĩ nghĩ một hồi, y nói ra một địa chỉ. Bác tài liếc nhìn y một cách kì quái, khởi động xe một cách miễn cưỡng: “Tôi cũng phải về nhà, đây là chuyến cuối rồi đấy, thằng nhóc cậu cũng thật là oái oăm, này nhóc, nửa đêm nửa hôm mò đến trường học làm gì?”
“Giáo sư của tôi nằm viện, vừa nãy đột nhiên nhớ ra có đồ để quên ở sở nghiên cứu, bắt tôi tới lấy đó.” An Tiệp cười tủm tỉm nói.
Tài xế liếc nhìn y từ kính chiếu hậu: “Có cái loại giáo sư ác ôn thế sao, giờ là mấy giờ rồi mà còn bắt học trò ra ngoài thế chứ? Có chuyện gì để mai thì chết à?”
An Tiệp nhún nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Tài xế mang theo vẻ mặt đồng tình mười phần lái nhanh như điện chớp đưa An Tiệp đến nơi, trước khi y xuống xe còn gọi lại hỏi: “Nhóc vào có lâu không? Nếu không tôi ở đây chờ cậu rồi đưa cậu về luôn thể? Cậu xem muộn thế này rồi, địa điểm lại còn trái khoáy, khó bắt xe lắm đấy.”
An Tiệp ngẩn người, không thể ngờ được mình chạy ra ngoài làm chuyện xấu cư nhiên còn được người ta tỏ vẻ hảo tâm giúp đỡ, y vịn một tay lên cửa xe, hơi hạ eo xuống: “Bác tài, trễ thế này chú không về nhà hả?”
“Khụ, tôi cũng đến bằng tuổi bố cậu rồi ấy chứ, về muộn một tí chẳng lẽ còn sợ có người khám phòng hay sao? Đường xa như thế, cũng có phải cậu không trả tiền đâu nào, tôi kiếm được thêm một ít mà cậu cũng được lợi, nào có ai dùng dằng với tiền bao giờ?”
An Tiệp bật cười, y ngẩng đầu nhìn sân trường chìm trong không khí tĩnh mịch, thần sắc có chút thẫn thờ mà lắc đầu: “Được rồi, chú cứ đi trước đi, tôi có biết giáo sư để đồ ở chỗ nào đâu, còn chẳng biết đến đời nào mới tìm được nữa, vẫn không nên phiền chú thì hơn.”
“Không cần hả? Không cần thì thôi.” Bác tài tùy tay phất phất, An Tiệp đóng cửa xe lại, nhìn ông ta quay xe rời đi.
Trong thành phố này, có người đi sớm về trễ, có người vất vả bôn ba, có người sống vì nuôi gia đình, có người sống vì nhân sinh lý tưởng___Thế nhưng bọn họ mỗi ngày đều vô tri vô giác đứng dưới ánh mặt trời mà vâng theo quy tắc của xã hội và thế gian này.
Sống có lẽ rất vất vả, nhưng vô cùng kiên định. Hạnh phúc hay bất hạnh, những câu chuyện nho nhỏ mọi nhà đều có vẫn luôn khiến người ta hâm mộ không thôi.
Khi còn trẻ tuổi, rất ít người thích cuộc sống như thế, bởi vì quá nhiều những lo toan vụn vặt. Những thiếu niên mới vào đời sôi trào nhiệt huyết luôn cảm thấy củi gạo dầu muối sẽ làm lu mờ tài hoa và hào quang. Bọn họ khinh thường chúng, hormone tuổi trẻ khiến cho họ muốn phản loạn, khiến cho bọn họ thậm chí còn không muốn tin tưởng những giá trị quan và đạo đức quan trong xã hội này.
Cái gì mới là tốt? Mười năm trước, An Tiệp sẽ nói___Bất luận cuối cùng là công thành lui thân an ổn hay là oanh oanh liệt liệt một hồi, thanh danh không quan trọng, tiền tài càng chó má, chỉ có quyền lực nắm trong tay mới là thứ chân chính có thể nắm giữ, mới là thứ có thể bảo vệ người muốn bảo vệ, hoàn thành việc muốn làm……
Mười năm sau, An Tiệp đột nhiên hiểu được lời Mộc Liên đã nói, làm một người lương thiện, chỉ có người lương thiện mới tìm được hạnh phúc, thế nhưng đã quá muộn rồi.
Giết người cướp của, khoái ý ân cừu, bang phái sống mái với nhau, âm mưu quỷ kế, cho dù có oanh liệt hơn nữa cũng là những chuyện không thể đưa ra ngoài ánh sáng, cho dù giậm chân một cái cũng có thể làm chấn động cả thủ đô, được nhiều người đi theo nắm cả quyền sinh sát đi chăng nữa…cũng không thay đổi được thân phận này___một con chuột chui lủi dưới đáy cống.
Kẻ chuyên đao kiếm ắt phải chết dưới lưỡi đao mũi kiếm. Đằng sau từ “Xã hội” thêm một chữ “đen”, rõ ràng đã đẩy một nhóm người ra khỏi phạm vi “nhân dân” trong cuộc sống con người, đây là con đường bị đại đa số những sinh vật biết thở chán ghét, căm hận và e ngại.
An Tiệp nghĩ, kỳ thật “bị vứt bỏ” là một câu mắng người.
An Tiệp đi vòng vèo bên ngoài hết nửa vòng trường rồi mới bật hàng rào leo vào, dựa vào tấm bản đồ đã xem cách đó