An Tiệp cứng đờ người, vài người có chút thần hồn nát thần tính nhìn ngó khắp nơi một phen, sau nửa ngày, Lý Tam Nhi mới hỏi: “Tiểu An, anh……Tào Tháo đuổi hả?”
An Tiệp đặt ngón trỏ dọc khóe môi, yên tĩnh một hồi, tiếng cười thánh thót rất nhẹ kia lại cất lên, lúc này còn vang vọng hơn lúc mới đầu chút ít, mọi người đều nghe thấy được, sắc mặt lão Mã trắng bệnh, lão hành thương không sợ trời không sợ đất run rẩy thì thầm một câu: “Quỷ đều sẽ khóc, nhưng mà nếu cười… thì là lệ quỷ lấy mạng đấy.”
Lý Tam Nhi thực muốn khóc thét: “Đây… đây không phải là Mạnh tỷ oán trách chúng ta để chị ấy lại đó mà tìm tới đấy chứ?”
Mạc Yến Nam ra sức vỗ vai Lý Tam Nhi; “Tri Hiểu, là một người làm công tác khoa học, không nên có suy nghĩ đó.”
“Nhưng nhưng nhưng nhưng mà……”
“Tôi đi xem.” An Tiệp đột nhiên ngắt lời Lý Tam Nhi, người sau bị một câu này làm cho sợ tới á khẩu, dùng ánh mắt nhìn Shrek mà nhìn An Tiệp, âm thầm nhắc nhở bản thân một lần nữa, sau này con cái phải dạy dỗ cẩn thận, có bao nhiêu tật xấu cũng không sao, chính là không thể có nổi lòng hiếu kì liều lĩnh trong những lúc quan trọng thế này được, núi tuyết chôn người mất xác y muốn xem một chút, ảo ảnh trong đại mạc y muốn xem một chút, nữ quỷ cười ha hả trong cái thành cổ quỷ dị này y cũng muốn xem một chút luôn…Nhân sinh hỡi.
An Tiệp vừa đi chưa được bước nào, cúi đầu nhìn, thấy Lý Tam Nhi một tay nắm chặt góc áo y, Lý Tam Nhi trưng đôi mắt nhỏ rưng rưng lệ nóng đau thương nhìn y chăm chú: “An ca, an đại gia, ngài đừng có tinh lực tràn đầy thế được không, anh em, anh em nhát gan nha…Cái cô nương cười quái gở này ấy mà, không chừng khi còn sống có cái oan tình gì ý, ngài nói xem ngài cũng không phải là nhân viên công vụ phủ Khai Phong, không có cái nghề quản chuyện tào lao đâu đúng không, chúng ta đi đường của mình, đừng, đừng chọc…”
Cậu ta nói được một nửa thì đột nhiên dừng khựng lại, một luồng gió nhẹ phả đến mang theo mùi hương gì đó ngọt ngào…… Dưới lòng đất, sao có thể có gió?
Giống như có ai đó khẽ thổi một làn hương mang mùi son phấn, giọng nữ lanh lảnh thở dài một tiếng sau lưng cậu ta, sau đó khoan thai ngâm lên: “Thạch gia Kim Cốc trọng tân thanh, minh châu thập hộc mãi phinh đình……” (2)
Lý Tam Nhi kêu lên một tiếng quái dị như con mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy chồm lên bấu vào người An Tiệp, cậu chàng cao lớn thô kệch này chịu va chạm thì không sao rồi, chỉ có An Tiệp lảo đảo một cái, khó lắm mới ổn định được bước chân.
Lão Mã đứng đứng cách đó không xa, không chút suy nghĩ quay đầu lại bắn một phát súng.
“Đừng……” Mạc Yến Nam há miệng chưa kịp ngăn lại, đã sững sờ tại chỗ.
Sau lưng Lý Tam Nhi trống trơn, không có gì cả ____ viên đạn lão Mã bắn ra xuyên thẳng vào cây cột…… Mạc Yến Nam dụi dụi mắt, viên đạn thế mà không găm vào, ông trợn mắt nhìn thời điểm viên đạn lẽ ra phải chạm vào cây cột thì không hề găm vào, mà trên bề mặt cây cột cũng không để lại một chút dấu vết!
Cái miệng của Lý Tam Nhi xem ra không có cơ hội khép lại.
Thẩm Kiến Thành yên lặng không tiếng động lui về sau một bước, An Tiệp nhíu mày.
Trong yên lặng, tòa thành yêu vật cảm giác được hơi thở không thiện ý từ những kẻ đột nhập, như là một miệng cống nào đó đã bị mở ra, tiếng phụ nữ cười khiến cho người khác bất an, tiếng thở dài thần bí cùng với giọng ngâm nhẹ nhàng hàm hồ không rõ càng ngày càng vang, giống như vọng lại khắp bốn phương tám hướng trong cung điện, lại giống như quanh quẩn ngay bên tai người…Tựa như giòi trong xương cốt, hành hạ con người ta lạnh buốt từ trong lục phủ ngũ tạng lạnh ra.
“Bình tĩnh, lão Mã bình tĩnh lại!” An Tiệp nói lớn, chính là giọng nói của y lớn thì giọng ngâm không biết là sống hay chết của nữ quỷ kia cũng to lên theo.
“Thạch gia……”
“Thạch gia Kim Cốc…… Thạch gia Kim Cốc……”
“Thạch gia Kim Cốc trọng tân thanh…… trọng tân thanh……”
Y hít sâu một hơi, ngón tay buông lỏng đặt lên cán súng, nhắm mắt lại.
Người kia từng nói với y, khi cảm thấy mê loạn thì cứ nhắm mắt lại, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng có những lúc hoa dại ven đường làm mờ mắt (3), sẽ làm cho con người ta bị rất nhiều thứ mê hoặc.
Bỗng dưng, y vụt đi nhanh về phía trước, mục tiêu là bảo tọa cao cao tại thượng trên điện Kim Loan! Tiếng cười càng ngày càng bén nhọn, sắc thái trong trẻo mềm mại ban đầu không còn sót lại chút nào, theo từng bước chân của y cơ hồ biến thành tiếng thét tê tâm liệt phế, tựa như là…quái vật mặt người trong đại mạc.
An Tiệp nâng chân đá ra, long ỷ to lớn nặng nề bị một cước của y đạp văng, đằng sau nó không ngờ còn có một căn phòng nhỏ, cánh cửa phòng đã bị thời gian đằng đẵng ăn mòn, từ sau tấm chắn bị đá bay phóng ra một luồng khói đen dày đặc, khói đen dường như có ý thức, tràn khắp không gian một hồi rồi dừng lại, đâm thẳng về phía An Tiệp.
“Thử nhật khả liên thiên tự hứa, thử thì ca vũ đắc nhân tình……(4)” tiếng thét nổ tung bên tai An Tiệp, y lui nhanh nửa bước, một chân đạp vào khoảng không, mọi người suýt kinh hô thành tiếng, y lại gian nan lộn vòng một đường xinh đẹp ngược về phía sau, đứng vững trên bậc thứ hai phía dưới, không để ý tới khói đen khủng bố trên không trung nữa mà cầm khẩu súng máy hạng nhẹ vẫn vác trên lưng bắn phá cái động đằng sau long ỷ một hồi.
“Quân gia khuê các bất (5)…… Gào a a!!”
Tất cả mọi người lau mồ hôi hột, An Tiệp tên này, đến lúc quan trọng quá không đáng tin rồi! Ngay lúc khói đen khó lắm mới sắp chạm được vào y thì tiếng kêu thảm thiết cuối cùng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà vang lên, phong cách bắn phá đậm tính thổ phỉ của An Tiệp rốt cuộc cũng mang lại hiệu quả như mong muốn, khói đen dừng lại một chút, lập tức không còn sức sống tan ra hết.
Thứ gì đó bên trong xem ra đã chết rồi.
Lý Tam Nhi há hốc mồm: “An tư lệnh, đây đây đây…đây là phong cách làm việc của quân Bát Lộ (6) hả?”
An Tiệp chật vật lui ra sau mấy bước tránh sự công kích của khói đen, nghe vậy thì cười với Lý Tam Nhi một cái: “Không phải cộng quân quá giảo hoạt, mà thực sự là quốc quân quá vô năng____Thứ này biết nói biết cười còn biết ngâm thơ, ngâm cái gì tôi còn chưa bao giờ nghe qua, mọi người đoán coi nó là cái gì?”
Lý Tam Nhi lắc đầu quầy quậy: “Em em em em em tuyệt không muốn biết……”
An Tiệp không để ý tới cậu ta, chỉ dùng ánh mắt chờ mong nhìn vào cái hốc kia.
“Trần vương yến Bình Nhạc, Quý Luân yến Kim Cốc (7), Thạch gia Kim Cốc trọng tân thanh vừa rồi chính là chỉ Thạch Sùng.” Thẩm Kiến Thành nói cực nhanh,“Bài thơ này hình như là viết về Thạch Sùng và Lục Châu.”
Mạc Yến Nam hít sâu một hơi, cũng giống như An Tiệp, đưa đôi mắt chăm chú nhìn vào đằng sau long ỷ khói đen dần tán, cửa động dần dần hiện rõ: “Là [ Lục Châu thiên ] của Kiều Tri Chi.”
Lục Châu?
An Tiệp bất giác liếc nhìn xuống chuỗi hạt đang siết chặt cổ tay mình, chính là siết chặt, lúc nãy căng thẳng không chú ý tới, lúc này lại cảm thấy những hạt ngọc như muốn khảm cả vào da thịt y, hơi hơi đau đớn. Tâm vừa nghĩ tới, đang muốn nói gì đó, lại nghe thấy Lý Tam Nhi hét lên một tiếng kinh hãi.
Khói đen tán đi, một đầu mỹ nhân thò ra từ trong cửa động, cứng ngắc dòm bọn họ…thân thể của mỹ nhân, là một cái đuôi rắn dài thượt, trơn nhẵn.
“Medusa (8)……” Mạc Yến Nam đẩy kính.
“Bà cô của tôi ơi, đây không phải là mỹ nữ xà trong vườn bách thảo của Lỗ Tấn tiên sinh (9) sao?” Lý Tam Nhi rùng mình một cái,“Sao gần đây cái gì cũng có đầu người thế, chúng ta không chui lộn vào ổ yêu tinh của người ta đấy chứ?”
“Xem ra cái lũ yêu tinh này còn muốn giữ chúng ta lại làm áp trại tướng công kia.” An Tiệp lạnh lẽo nói.
Súng trên tay lão Mã rơi cạch xuống đất, lão hành thương há miệng chỉ vào mỹ nữ xà, rít từ trong kẽ răng ra mấy chữ: “Xà…… Nữ nương nương, cậu cậu cậu cậu bắn chết Xà Nữ nương nương……”
Người hành thương trong sa mạc đều kiếm ăn nhờ trời, nói không mê tín là không thể, dưới điều kiện khắc nghiệt như vậy, đôi khi mê tín lại trở thành cột chống trong lòng người, chỉ là không nghĩ tới vật tổ của họ lại là cái