“Lão đại.”
“Gì?” Hà Cảnh Minh đang vân vê cánh mũi, mi tâm hằn lên một nếp nhăn sâu, những ngày này, hắn dường như thoáng chốc đã già đi mười tuổi, hai gò má nhanh chóng hốc hác thấy rõ, lại thường xuyên nhìn chằm chằm vào một chỗ mà ngẩn người, mấy đơn hàng lớn cần tự mình lo liệu cũng đẩy đi cả. Hà Cảnh Minh chợt phát hiện cả đời này của mình qua đi trong gió tanh mưa máu, ngoại trừ một đống tiền không sạch sẽ ra, thực sự chẳng còn lại cái gì.
Đến già, vẫn là một mình cô đơn chiếc bóng, xung quanh ngay cả một người để chuyện trò cũng không có.
Cô độc.
Thời còn trẻ, có rất nhiều chuyện muốn làm, ôm ấp rất nhiều khát vọng, nội tâm có rất nhiều bất cam. Nếm qua chát đắng, chịu qua tội nghiệt, việc trái lương tâm nhiều không đếm xuể, cô đơn chẳng tính là gì, một mình châm một điếu thuốc, ngã nửa bình rượu, sau đó còn phải mặt người dạ thú mà đi tranh đoạt, đi phấn đấu.
Chính là cô độc như bệnh từ tâm huyết, như bệnh trong xương sống, như cái xương đĩa đệm bị tổn hại, đợi người già rồi, mới chậm rãi nếm trải cái khổ mà nó mang đến. Hà Cảnh Minh cả đời này, đã nếm qua món ăn ngon nhất, đã ngủ qua cô gái đẹp nhất, thế mà giờ đây hắn cảm thấy, bản thân nghèo đến thảm thương.
Hắn không có lấy một nơi để dừng chân, không có một vòng ôm để khi mệt mỏi có thể dựa vào, không có nổi một người nhớ thương chong đèn chờ hắn giữa đêm khuya.
Hắn không có gì cả.
“Lão đại, đã tìm được nơi cuối cùng mà Ẩm Hồ công tử xuất hiện rồi.”
Hà Cảnh Minh nghe vậy vụt đứng lên: “Ở nơi nào?”
Người đàn ông trẻ tuổi mặc Âu phục chần chừ một chút, khẽ nói: “…… Đại sa mạc.”
Hà Cảnh Minh trong lòng lạnh ngắt.
Một đời nhớ nhung chỉ có người này, y lại vì thoát khỏi mình mà chạy tới chân trời góc bể, bãi biển tử vong, núi tuyết, sa mạc, coi mạo hiểm là trò đùa, Ẩm Hồ Ẩm Hồ, cậu đang chà đạp chính mình, hay là đang muốn dày vò tôi……
=========================
“Lão Mạc, đi rồi.” An Tiệp thở dài, vỗ vỗ vai Mạc Yến Nam,“Đủ rồi, trong này quá nguy hiểm, chúng ta rời đi trước nói sau.”
Mạc Yến Nam ôm thi thể của Lý Tam Nhi trong lòng, đôi chân của thi thể bị đá vụn đè lại, không gỡ ra được, chỉ có nửa người cậu lộ ra bên ngoài như một thân cây nhỏ yếu ớt mọc ra từ trong kẽ đá.
“Trong này không an toàn, Tam Nhi liều mạng bảo ông cẩn thận, ông không thể phụ lòng cậu ấy, chúng ta còn phải đi tìm lão Thẩm.”
Mạc Yến Nam bỗng nhúc nhích, lúc này mới phục hồi tinh thần lại: “Lão Thẩm ở đâu?”
Thần sắc trên mặt An Tiệp hơi trầm xuống, nhàn nhạt nói: “Tôi không biết, không hề nghe thấy tiếng ông ấy, chúng ta có thể giả thiết là…… ông ấy còn sống. Lão Mạc, thành cổ này mấy người không cần khảo sát nữa, phải lui về trước, đã hao binh tổn tướng thành như vậy rồi, nếu còn không lui, chỉ sợ toàn quân bị diệt.”
Mạc Yến Nam nhẹ tay nhẹ chân buông thi thể Lý Tam Nhi, cởi áo khoác ra che lên người cậu, lại đăm đăm nhìn người anh em bạn đường thân thiết nhất ấy một lần nữa, bấy giờ mới đứng lên: “An Tiệp, tôi không nên kiên trì đưa cậu tới, chúng tôi liên lụy cậu rồi.”
An Tiệp nhún nhún vai: “Lão Mã chẳng phải đã hỏi ý tôi rồi sao? Là chính tôi đâm đầu vào mà, lại nói nếu không phải gặp mọi người thì tôi đã sớm phơi nắng thành cá muối khô trong đại mạc rộng lớn rồi, bây giờ nói mấy lời này không có ý nghĩa, nghĩ cách ra ngoài mới là đường đúng.”
“Chúng ta hình như là lọt từ lòng cát xuống đây.” Mạc Yến Nam nhắc nhở, hơn nữa ông không muốn lại lọt lên một tí nào, cái đuôi của lũ quái vật mặt người ở trên kia còn đáng chán ghét hơn cả em gái xà yêu biết đọc thơ ở dưới này nữa, ít nhất cái sau còn thấy được sờ được. Bây giờ ông cuối cùng cũng đã hiểu cái gì gọi là “nam nhi thà chết trong chiến đấu” rồi, bất tri bất giác bị nuốt mất óc cũng thật quá uất ức.
An Tiệp thẳng người lên, hiện tại theo góc độ của y vừa vặn có thể thấy được dòng chữ bằng máu, cổ quái chính là những dòng bên trên đã biến đen biến mở, chỉ có câu cuối cùng “Lúc đến đông đúc, lúc đi đơn độc” vẫn bắt mắt như con quái vật gì đang há ngoác cái miệng chậu máu.
“Thế nào?” Mạc Yến Nam nhìn sang theo ánh mắt của y, lại bị An Tiệp lôi thẳng đi.
“Không có gì.” Y nói.
Không có gì. Chỉ là trong nội tâm đột nhiên nổi lên một cảm giác không xác định…… Đó là…… bất an, An Tiệp từ trước đến nay thích ứng được trong mọi tình cảnh, nửa đời của y đã gặp qua vô số gian nguy, sắp đến tuổi trung niên, kỳ thật cũng không có lòng hiếu kỳ lớn đến thế, chỉ là hi vọng mỗi một khắc đi không ngừng bước, mỗi một khắc dựa vào những thứ này để kích thích thần kinh ngày càng chết lặng, y sợ rằng rồi sẽ có một ngày, chính mình sẽ biến thành một pho tượng gỗ không có quyến luyến, không buồn không vui.
Mà cảm giác bất an, đã thật lâu chưa nếm tới.
“Chúng ta đi tìm lão Thẩm, sau đó nghiên cứu một chút xem phải làm thế nào để rời đi.” Y lấy súng trên lưng xuống cầm trong tay, Mạc Yến Nam nhìn tấm lưng thẳng tắp của người đàn ông này, rồi yên lặng theo sát.
Hai người sục sạo trong đống đổ nát hồi lâu, bắt đầu từ trong đại điện, cho đến khi dùng tay gian nan đào một cái động nhỏ để leo ra đến bên ngoài đại điện, những đình đài lầu các kia chịu không nổi chấn động mãnh liệt của mặt đất, tất cả đã hoàn toàn thay đổi, Mạc Yến Nam nhăn mày, nói một câu như tự nhủ: “Xem ra cơn động đất mà chúng ta vừa vượt qua, cả trăm ngàn năm qua cũng chưa từng có?” Là trùng hợp…… Hay là vì bọn họ đến mà động vào cái gì rồi?
Thế nhưng không tìm được tung tích của Thẩm Kiến Thành. Mạc Yến Nam hiểu rõ trong lòng, mỗi một giây phút tìm không ra Thẩm Kiến Thành, xác suất ông ta còn sống lại càng nhỏ, dù sao lão Thẩm đã lớn tuổi, bên người lại không có được một vị cao thủ lãnh tĩnh đến vượt cả lẽ thường như An Tiệp. Ngay cả lão Mã khôn khéo cảnh giác như vậy mà còn phải táng thân trong thành cổ này cơ mà.
Không khí tràn vào buồng phổi cũng không làm cho người ta thoải mái, lúc này thì Mạc Yến Nam hiểu ra rồi, đây là vì không có sinh cơ____Tòa thành này tinh mỹ vô cùng, chỉ là không có vật gì còn sống, ngoại trừ những quái vật không biết lúc nào sẽ xuất hiện từ đâu kia ra thì đến cả cỏ cây kiên cường nhất cũng đều héo rũ.
Tuyệt đối là một vùng đất chết.
Tìm kiếm không giới hạn không biết đã trải qua bao lâu.
Thẩm Kiến Thành cuối cùng cũng được tìm thấy khi Mạc Yến Nam còn đi được, hơn nữa vẫn còn sống. Lão Thẩm lao tới từ một góc tường, phong độ