Đôi mắt Thẩm Khê tràn đầy kiên định, đó không phải là một lời hứa hẹn mà là sự thật. Cô nhìn Trần Mặc Bạch, anh vẫn không nhúc nhích.
“Dù cô có nhìn tôi như vậy thì cũng không thể thuyết phục tôi trở về F1, tôi rời đi không phải do nó thiếu an toàn.” Trần Mặc Bạch nói.
“Tôi thấy lúc anh cười thật lòng đẹp hơn lúc cười nhưng không muốn cười rất nhiều.”
“Nói vậy dường như cô rất hiểu tôi.” Trần Mặc Bạch duỗi tay, xoa xoa đầu Thẩm Khê.
“Ăn mì đi.”
“Ừ ăn rất ngon.” Thẩm Khê ăn miếng lớn giống như một đứa trẻ.
Sau khi ăn hết mì, uống sạch cả nước Thẩm Khê mới ngẩng đầu lên. Trần Mặc Bạch ngẩn người, đây là lần đầu tiên có người khen tài nấu nướng của anh, dù trong bát mì chỉ có trứng gà và rau cải xanh.
Anh cho bát vào bồn rửa, Thẩm Khê như một chiếc đuôi nhỏ theo sau anh, cảm giác này khác hoàn toàn với những lúc anh bị những cô gái khác dán lên.
“Trần Mặc Bạch, Hunt đánh giá anh rất cao. Nhìn như kỹ thuật lái xe của anh dường như rất tùy ý, nhưng thực ra mỗi lần anh vào cua và thay đổi vận tốc đều chính xác chẳng khác gì máy tính.” Thẩm Khê nói tiếp: “Anh nhớ Hunt không?”
“Cách mà cậu ta điều khiển xe khá vững vàng, là một đối thủ có năng lực rất giỏi. Nhưng cậu ta tính toán và lo lắng quá nhiều, điều này đã khiến cậu ta luôn bỏ qua thời cơ tốt nhất, vì vậy nên cậu ta luôn bị Winston đánh bại với chênh lệch rất nhỏ.”
Trần Mặc Bạch biết Hunt có ý nghĩa thế nào với Thẩm Khê.
Nếu như là người khác, có lẽ anh sẽ dùng thái độ ôn hòa để khen đối phương nhưng nếu người đó là Thẩm Khê, anh sẽ nói lên cách nhìn chân thật nhất của bản thân.
“Đối với anh, có thể Hunt không phải là đối thủ hoàn mỹ nhất nhưng anh ấy hiểu anh.”
“Vậy sao? Hunt đã nói gì?”
“Hunt nói anh luôn biết cách nắm lấy thời cơ, đồng thời anh cũng muốn vượt qua nó. Anh có thể thoát khỏi trói buộc một cách đầy dễ dàng nhưng lại rất khó để thoát khỏi vòng luẩn quẩn. Vượt qua vạch đích thì dễ nhưng dùng cả đời chưa chắc đã lọt được vào trái tim của người trong lòng.”
Thẩm Khê dùng giọng điệu đầy bình tĩnh để nhớ lại nguyên văn lời của Hunt.
Trần Mặc Bạch nhìn Thẩm Khê, ánh mắt trêu đùa của anh hơi chùng xuống.
Một lúc lâu sau anh mới mở miệng nói: “Đúng vậy, tôi không biết cái đích của bản thân đang ở nơi nào… muộn rồi, để tôi đưa tiến sĩ Thẩm về nhà.”
“Không cần đâu, tôi còn có việc khác muốn làm.”
“Vậy để tôi đưa cô đi làm việc cô muốn làm.”
“Việc tôi muốn làm để bản thân tôi tự làm là được rồi.” Thẩm Khê đeo ba lô của mình lên rồi đi về phía cửa nhà.
Trần Mặc Bạch buồn cười che đi đôi mắt: “Chúng ta nhất định phải dùng cách này để nói chuyện sao?”
“Hả?” Thẩm Khê nghiêng đầu.
“Không có gì, đi đường cẩn thận.”
Thẩm Khê gật đầu rồi đi vào thang máy.
Dù Thẩm Khê đã nói vậy, Trần Mặc Bạch vẫn lấy chìa khóa xe ở trên tủ, đi theo sau Thẩm Khê. Không phải anh ga lăng mà thực sự Trần Mặc Bạch rất tò mò Thẩm Khê muốn làm chuyện gì.
Nếu Thẩm Khê là một người giỏi nói dối thì có thể Trần Mặc Bạch sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng vấn đề ở chỗ vẻ mặt hay hành động của Thẩm Khê đều như muốn nói cho Trần Mặc Bạch rằng: “Tôi muốn làm chuyện mà không thể để cho anh biết”, cô như người lần đầu tiên câu cá vô tình làm rơi mồi câu khiến anh không thể làm ngơ.
Trần Mặc Bạch lái xe ngầm đi theo Thẩm Khê, cô chẳng có một chút tính cảnh giác nào, anh hoàn toàn có thể nghênh ngang mà bám theo Thẩm Khê. Cô sẽ chẳng bao giờ liếc mắt khi đi qua cửa hàng bán quần áo và đồ trang sức, nhưng khi đi qua cửa hàng bán đồ ăn vặt, Thẩm Khê sẽ nhìn chiếc kẹo bông gòn được trang trí trong tủ kính của cửa hàng lâu thật lâu. Trần Mặc Bạch cúi đầu khẽ nở nụ cười, cô giống như một học sinh tiểu học lưu luyến những thứ ấy mà quên đường về vậy.
Thẩm Khê cứ đứng mãi ở đó, Trần Mặc Bạch không nhịn được mà bấm còi. Cô không bước vào cửa hàng đó mà tiếp tục đi về phía trước. Lúc đến đường Nam Phổ, vì bị những quán bán đồ ăn vặt cản đường nên Trần Mặc Bạch không thể tiếp tục lái xe đi theo cô. Anh không thể làm gì khác ngoài việc đỗ xe ở một nơi khá xa rồi đi bộ vào, nhìn từng quán ăn một để tìm kiếm bóng dáng Thẩm Khê. Nơi nơi trong con phố là những đoàn người rộn ràng, nhốn nháo, bên tai anh là tiếng nói cười ồn ào không dứt. Trần Mặc Bạch mặc quần áo giản dị bước đi trong con phố mang theo một loại khí chất khác biệt khiến không ít người nhìn sang. Anh đi qua một bàn rồi lại một bàn, giẫm lên những thanh tre bị bỏ lại sau khi ăn xiên que, cuối cùng Trần Mặc Bạch cũng nhìn thấy Thẩm Khê.
Cô ngồi cạnh một chiếc bàn xếp, tách chiếc đũa dùng một lần, ngóng trông mà nhìn về phía nhà bếp.
“Ừm…” Trần Mặc Bạch che đôi mắt của mình lại, ăn một bát mì to như vậy rồi mà Thẩm Khê vẫn chưa no sao? Cái việc cô “muốn làm” chính là đến đường Nam Phổ ăn đồ ăn vặt hả? Mấy hôm trước chỉ vì một bát cá hấp ớt mà cô bị viêm dạ dày cấp tính đến mức phải nhập viện, vừa mới xuất viện lại tiếp tục chạy đi ăn? Được rồi, đây đúng là việc không thể để cho Trần Mặc Bạch biết.
Thẩm Khê vừa nuốt nước miếng vừa nghịch đôi đũa trong tay, cô nghịch được một lúc liền làm đũa rơi xuống đất. Cô cúi đầu nhìn một chút rồi lấy một đôi đũa khác, vừa mới tách ra đã bị sợi trúc chìa ra đâm vào tay. Thẩm Khê nhíu mày, chăm chú gỡ sợi trúc nghịch ngợm ấy ra khỏi đôi đũa.
“Đúng là làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc.”
Rất nghiêm túc muốn thuyết phục Trần Mặc Bạch trở lại F1, rất nghiêm túc tìm ra lí do, rất chăm chú thi đấu cùng với anh và hiện tại thì cô rất nghiêm túc gỡ sợi trúc và đợi cá hấp của mình. Trần Mặc Bạch ôm cánh tay đứng cách cô một khoảng, anh muốn nhìn xem Thẩm Khê có thể ăn được bao nhiêu. Hình như lần trước cô vẫn phải kiềm chế nhiều lắm.
Cá chín, Thẩm Khê liền đưa mặt lại gần mà hít một hơi thật sâu, cô gật gật đầu như một người sành ăn rồi dùng đôi đũa mà mình đã nghịch hồi lâu gắp đồ ăn lên thưởng
thức. Trông cô ăn rất ngon miệng, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện nằm viện hôm trước. Khi cô bắt đầu vớt giá đỗ trong nồi, Trần Mặc Bạch
bắt đầu thấy lo lắng.
“Đừng nói cô ấy sẽ húp hết nước canh cá hầm ớt như húp nước mì nhé?”
Tuy người bình thường sẽ không làm như thế nhưng mà Thẩm Khê lại không phải là một người bình thường. Cô vợt mấy lần nhưng không gắp thêm được miếng giá đỗ nào, cô để đũa xuống bàn rồi vui vẻ đi thanh toán.
Trần Mặc Bạch thở dài, nhìn Thẩm Khê rời khỏi phố Nam Phổ rồi lên xe bus. Mãi cho đến khi xe bus rời đi, bỗng nhiên anh nở một nụ cười.
“Đúng là sinh mệnh chưa dứt, chiến đấu không ngừng, chúc cho cái bụng của cô luôn mạnh khỏe.” Trần Mặc Bạch xoay người đi về chỗ đỗ xe.
Sáng hôm sau, khi Trần Mặc Bạch đang thảnh thơi đi về phía phòng làm việc thì thấy Thẩm Khê ngồi ở quầy tiếp tân đang nhìn chăm chú máy tính bảng của cô.
Em gái tiếp tân nhìn anh, thấp giọng nói: “Mới sáng sớm tiến sĩ Thẩm đã tới rồi, tôi cho rằng cô ấy muốn tham gia hội thảo của tuần này thế nhưng căn bản cô ấy lại không hề biết chuyện này.”
“À…” Lúc này Trần Mặc Bạch mới nhớ rằng chị gái có dặn dò anh nhất định phải thuyết phục được Thẩm Khê tham gia lần hội thảo này thế nhưng hôm qua chơi đua xe mô phỏng hăng quá, anh đã sớm quên sạch. Anh gặt đầu với em gái tiếp tân, sau đó lững thững đi về phía Thẩm Khê, dựa vào chiếc bàn cô đang ngồi, dùng giọng điệu cực kỳ dễ gần mà hỏi: “Tiến sĩ Thẩm tới tìm tôi sao?”
“Đúng vậy.” Thẩm Khê ngẩng đầu, chỉnh gọng kính “Tôi nghe nói cuộc sống sau khi tan tầm của anh rất phong phú, để tránh lãng phí thời gian nên tôi sẽ ngồi đây chờ anh tan ca.”
“Sau đó thì sao?” Trần Mặc Bạch cười hỏi.
Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào nói cuộc sống sinh hoạt sau giờ tan tầm của anh rất phong phú vậy?
“Sau đó? Anh còn trẻ như vậy mà đã mắc bệnh đãng trí sao? Tôi muốn đua xe mô phỏng với anh.” Thẩm Khê nói.
Ý cười trên môi của Trần Mặc Bạch không giảm nhưng trong lòng lại đang thầm đỡ trán, xem ra cuộc sống sinh hoạt phong phú sau giờ tan tầm của anh kết thúc ở đây rồi.
“Vì thế nên cô sẽ chờ tôi tan làm ở đây sao?” Trần Mặc Bạch hỏi.
“Đúng vậy, dù sao làm việc ở nhà hay ở đây cũng như nhau, hơn nữa tốc độ mạng ở đây còn nhanh hơn nhà tôi.”
“Ừm.” Trần Mặc Bạch gật gật đầu, anh bắt đầu có chút hối hận vì văn phòng có tốc độ mạng quá nhanh.
Vừa đi được hai bước, Trần Mặc Bạch lại quay về: “Thực ra tôi có một đề xuất khác tốt hơn cho cô.”
“Đề xuất gì?”
“Một tiếng nữa Duệ Phong sẽ mở một hội nghị nội bộ liên quan đến tính ổn định của gầm xe. Tôi nghĩ thay vì nhàm chán ngồi đây chờ tôi tan tầm, cô có thể đến tham dự hội nghị của chúng tôi. Lúc nó kết thúc cũng là lúc tôi tan làm, cô thấy có được không?”
Thẩm Khê nhìn Trần Mặc Bạch, mặc dù không mở miệng nói chuyện nhưng anh cũng có thể đọc được suy nghĩ của cô: “Đi dự hội nghị còn tẻ nhạt hơn.”
“Thế này nhé, chị gái của tôi vẫn luôn mong muốn cô sẽ tham gia vào việc thiết kế ô tô của Duệ Phong, bao gồm động cơ, gầm xe, hệ thống treo cùng với đưa cho chúng tôi một ít ý kiến và đề xuất. Nếu như cô vẫn không chịu giúp đỡ tôi, lúc tan làm chắc canh chị gái tôi sẽ gọi tôi vào phòng làm việc, điều này sẽ làm lãng phí thời gian so tài của chúng ta, cô hiểu chứ?”
“Vì vậy nếu tôi tham dự cái hội thảo đó sẽ giúp anh đỡ bận hơn sao?”
“Đúng thế.”
“Được rồi. Tôi có thể đọc tài liệu của tôi không?”
“Đương nhiên có thể, chỉ cần cô ngồi ở đó không phát ra âm thanh nào thì cô làm gì cũng được.” Đối với Trần Mặc Bạch thì chỉ cần có thể thuyết phục được Thẩm Khê tham dự cái hội thảo kia, trên bàn hội nghị cô làm gì cũng được, bất kể là chơi xếp hoa quả hay cắt móng chân cũng không thành vấn đề.
“Khi hội thảo kia kết thúc, lúc tôi đến đây tìm anh, anh vẫn sẽ giữ lời hứa chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Trần Mặc Bạch gật đầu.
“Được rồi, tôi sẽ tham dự.” Thẩm Khê cất máy tính bảng của mình vào balo.
Trần Mặc Bạch thầm thở ra một hơi trong lòng, cuối cùng anh cũng xem như là hoàn thành nhiệm vụ mà chị gái giao, sắp tới chắc anh sẽ có một khoảng thời gian được yên tĩnh.
Em gái tiếp tân đưa Thẩm Khê đến hội nghị đúng lúc Hách Dương đi ngang qua. Anh ta nhìn bóng lưng cô một cách đầy sâu xa rồi đi đến bên cạnh Trần Mặc Bạch.
“Cậu vẫn được việc đó, vậy mà có thể thuyết phục được Thẩm Khê tham dự hội nghị, mỹ nam kế thực sự rất có hiệu quả.”
“Hiệu quả không phải là mỹ nam kế.” Trầm Mặc Bạch đút tay vào túi quần đi về phòng làm việc của mình, Hách Dương đi theo anh.
“Vậy thì là gì?”
Tác giả có lời muốn nói:Đối với một người đàn ông như Trần Mặc Bạch thì dù một cô gái có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không thể khiến anh ta thấy rung động, nhưng chỉ cần một cô gái khác có câu nói chạm vào đáy lòng anh ta thì anh ta sẽ chẳng bao giờ từ bỏ.Truyện convert hay :
Đan Đạo Tông Sư