"Ta nghĩ sẽ không có chuyện gì." Qua hồi lâu, thấy trong phòng không có bất cứ động tĩnh gì, Phó Bạch Chỉ giật giật cơ thể muốn ngồi dậy.
Bây giờ nàng mới phát hiện, Hoa Dạ Ngữ dưới thân mình đã sớm đỏ cả khuôn mặt.
Nàng nằm trên mặt đất, hai mắt mông lung nhìn mình, làm như có lời muốn nói.
Bởi vì trong gian phòng này thực sự nóng kinh người, mà vừa rồi hai người lại kề sát như vậy, chỉ trong chốc lát, Hoa Dạ Ngữ liền ra rất nhiều mồ hôi.
Những giọt mồ hôi lóng lánh theo cằm của nàng chảy xuôi xuống cổ, óng ánh phát ra tia sáng.
Phó Bạch Chỉ lúng túng ho khan vài tiếng, khóe mắt liếc lên hai khối xinh xắn nhô ra trước ngực Hoa Dạ Ngữ, vội vàng dời đi đường nhìn.
"Sư tỷ, căn phòng này thật là quái dị, chúng ta nhanh nhanh đi ra ngoài mới được.
Cây này nhất định là dài ra tới ngoài địa cung, cứ men theo nó leo lên chắc là cửa ra." Hoa Dạ Ngữ nói, chậm rãi từ dưới đất bò dậy, sửa lại y phục trên người, nhíu mày nhìn về phía Phó Bạch Chỉ.
Cảm giác được nàng nhìn lom lom, người nọ quay lại nhìn sang, vừa vặn chống lại vẻ mặt có lời muốn nói rồi lại đè nén của Hoa Dạ Ngữ.
Tổng hợp lại kinh nghiệm mấy lần trước, Phó Bạch Chỉ đã chuẩn bị tâm lý xong, chờ Hoa Dạ Ngữ nói chút lời kinh thế hãi tục, ai biết đối phương chỉ hoang mang liếc nhìn lồng ngực của mình, sau đó liền đỏ mũi cúi đầu, như loại dáng vẻ nhìn vật không nên nhìn.
Thấy nàng chịu đựng không nói vẻ mặt khó chịu, Phó Bạch Chỉ thật muốn nói cho Hoa Dạ Ngữ, nếu ngươi muốn hỏi cái gì cứ trực tiếp nói ra, đừng bày ra cái dáng vẻ ủy khuất.
Nhưng mà, Phó Bạch Chỉ còn chưa mở miệng, ở phía xa lại truyền đến một âm thanh không dễ bị sao lãng.
Trong địa cung vốn là an tĩnh, thường thường còn có một vài tiếng vọng.
Đứng ở chỗ này với Hoa Dạ Ngữ, ngay cả hơi thở của nhau cũng có thể nghe thấy rõ ràng, huống chi là tiếng vật thể chuyển động.
Càng ngày càng nghe rõ tiếng xào xạc, Hoa Dạ Ngữ tiến lên vài bước, chủ động đem Phó Bạch Chỉ hộ ở sau người.
Phát hiện động tác của nàng, Phó Bạch Chỉ quét mắt nhìn chuôi kiếm bạch ngọc trống không của nàng, còn có cổ tay trắng nõn dài nhỏ, trong đầu suy tư về những chi tiết mình đặt ra khi viết sách.
Nàng nhớ kỹ cái cung điện này chỉ là một cái địa cung bình thường, ngoại trừ bí tịch cũng không có gì nguy hiểm, chắc là con gì đó vào lộn, nghe thấy động tĩnh của nàng và Hoa Dạ Ngữ mới mò tới.
Trong lòng suy nghĩ, Phó Bạch Chỉ cảm giác mình không thể trốn sau lưng Hoa Dạ Ngữ nữa, như vậy không chỉ khiến đối phương hoài nghi, càng là ném đi mặt mũi của đại sư tỷ nàng.
Sau khi tính toán xong, Phó Bạch Chỉ kéo cánh tay Hoa Dạ Ngữ đang che chắn cho mình ra, rút kiếm đi lên phía trước, nàng muốn nhìn là con gì chạy tới nơi này, giả thần giả quỷ trước mặt nàng.
"Sư tỷ, ngươi..."
"Sư muội, bất quá chỉ là thú vật mà thôi, ngươi bị thương, ở đây liền giao cho ta..." giải quyết hai chữ còn chưa nói ra khỏi miệng, Phó Bạch Chỉ đã cảm thấy cổ họng như là bị người bóp lại, không cách nào phát ra tiếng.
Sinh vật ẩn nấp trong bóng đêm xuất hiện ở trước mặt, nhưng dáng vẻ lại khác một trời một vực so với tưởng tượng của Phó Bạch Chỉ.
Đó không phải là loại động vật như chó như mèo, mà là một con mãng xà cả người đen kịt, chỉ mỗi kích thước đầu đã ước chừng bằng cái cổ của Phó Bạch Chỉ.
Con ngươi màu xanh biếc của nó lóe lên một tia khát máu, cái lưỡi dài nhỏ phun ra nuốt vào, tạo ra tiếng xì xì.
Cả đời Phó Bạch Chỉ không sợ chuột không sợ gián, ngay cả nhện nhùng các loại cũng dám lấy tay nghiền chết.
Nhưng mà, con nàng sợ nhất, không thể nghi ngờ chính là rắn.
Bình thường ngay cả con rắn nhỏ bán trên đường dùng để làm thú cưng cũng sợ hãi, mà giờ này khắc này, xuất hiện trước mặt nàng lại là con cự mãng không biết lớn hơn bao nhiêu lần.
Con rắn kia biến mất trong bóng đêm, để cho Phó Bạch Chỉ không cách nào đánh giá rốt cuộc nó dài bao nhiêu, có lẽ chỉ cần nhìn cái đầu này, là có thể đoán được chiều dài tuyệt đối sẽ không ngắn.
Phó Bạch Chỉ lại tự nói với mình phải tỉnh táo, nhưng nhịp tim vẫn không tự chủ được tăng lên, thậm chí ngay cả thở dốc cũng trở nên trắc trở.
Mắt thấy mãng xà há mồm cắn về phía mình, gần đến nỗi mình có thể nghe thấy được mùi máu tươi hôi tanh trong miệng nó, ngay sau đó trước mắt tối sầm, đã bị hù dọa đến ngất đi.
"Sư tỷ!" Bên kia, Hoa Dạ Ngữ thấy Phó Bạch Chỉ té xỉu, lại thấy cự xà há mồm táp vào cổ của Phó Bạch Chỉ, vội vàng rút kiếm vọt tới.
Hàm răng của cự xà thật dài, nếu thật sự bị cắn, chỉ sợ ngay cả cái cổ cũng có thể gãy mất.
Hoa Dạ Ngữ sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh, nàng đã sớm quyết định, sẽ không để cho Phó Bạch Chỉ thụ thương trước mặt mình nữa.
Đáng tiếc, cho dù tốc độ của Hoa Dạ Ngữ có nhanh, nhưng dù sao cũng cách quá xa, nàng không cách nào ngăn cản được động tác của mãng xà, cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp đưa Phó Bạch Chỉ đến nơi an toàn.
Cánh tay bị hàm răng bén nhọn của con cự xà xẹt qua, lập tức liền xuất hiện một vết máu.
Lúc đầu máu vẫn màu đỏ, nhưng về sau, máu lại dần dần biến thành màu tím đen.
Phát hiện này làm cho sắc mặt Hoa Dạ Ngữ từ từ trầm thấp, con rắn này, quả nhiên có độc.
"Xì xì." Thấy con mồi của mình chạy mất, cự mãng bất mãn hộc lưỡi, mà máu trên hàm răng lại kích thích sự đói khát của nó.
Thấy nó dùng cặp mắt màu xanh lá sâu thẳm kia nhìn mình, lại lập tức nhìn ngược về phía Phó Bạch Chỉ, Hoa Dạ Ngữ hiểu loại ánh mắt này, là sự khát vọng đối với thức ăn, rất hiển nhiên, thức ăn trong mắt con cự mãng này chính là mình và Phó Bạch Chỉ.
"Không còn cách nào." Nhẹ giọng nói, Hoa Dạ Ngữ để Phó Bạch Chỉ ở sau người, cũng không xử lý vết thương trên cánh tay, rút kiếm phóng về hướng con cự mãng.
Tuy rằng hình thể khổng lồ, nhưng động tác của con cự mãng lại không chậm