Đã định trước một đêm không chợp mắt nhìn ngoài cửa sổ trời chuyển từ đen thành trắng, đến khi mặt trời mọc, vẫn không có chút buồn ngủ nào.
Phó Bạch Chỉ chỉnh lý đồ đạc xong, nhìn khối ngọc bội màu xanh lá từ bên trong trợt ra, hơi hơi sửng sốt.
Ngọc bội này là trước đây Hoa Dạ Ngữ giao cho mình, mà Phó Bạch Chỉ cũng tìm thợ thủ công cố gắng ghép hai mảnh ngọc sứt mẻ này lại.
Đáng tiếc, quan hệ của nàng và Hoa Dạ Ngữ, cũng không phải là ngọc vỡ, không có cách nào muốn hợp là hợp, cho dù miễn cưỡng cùng một chỗ, cũng không cách nào trở lại nguyên trạng, chung quy vẫn lưu lại vết nứt.
Cầm ngọc bội trong tay, Phó Bạch Chỉ xốc lên bao quần áo ra khỏi gian phòng, vừa mới đến cửa sân, liền thấy Ám Ảnh đang đứng ở đó, muốn nói lại thôi nhìn nàng.
Phó Bạch Chỉ vẫn luôn biết người này không thích mình, nguyên nhân chủ yếu là có liên quan tới Hoa Dạ Ngữ.
Nghĩ tới Hoa Dạ Ngữ, còn có những chuyện tối hôm qua hai người làm, Phó Bạch Chỉ lắc đầu, đi theo người dẫn đường Ám Ảnh, hướng về phía mật đạo của Minh tuyệt cung.
Vừa mới đến phụ cận, còn cách một khoảng rất xa, Phó Bạch Chỉ lại thấy được người nàng tuyệt đối không nghĩ tới sẽ xuất hiện.
Hôm nay Hoa Dạ Ngữ rõ ràng là cố ý trang điểm, khuôn mặt còn xinh đẹp hơn mọi ngày.
Một bộ váy đỏ tôn lên dáng người đẹp đẽ của nàng, như lửa như yêu, mị nhưng không tục.
Mái tóc tím nhẹ bay của nàng tùy ý tản ra, không chải chuốt chỉnh tề, lại cứ thích xõa.
Mi dài bay múa hồn xiêu phách lạc, con ngươi đen nhánh mang theo nét cười nhàn nhạt, đôi môi đỏ mọng hé mở, nhưng lại gọi cái xưng hô mình không thích nhất.
"Phó chưởng môn phải rời đi?" Hoa Dạ Ngữ quay đầu lại, nhìn trong tay Phó Bạch Chỉ chỉ có một chút hành lý, nhẹ giọng hỏi.
"Ừ." Đối mặt với Hoa Dạ Ngữ của hiện tại, Phó Bạch Chỉ không muốn nhiều lời.
Nàng có lệ đáp lại, đường nhìn chăm chú vào gương mặt mang theo nụ cười của đối phương, luôn cảm thấy nụ cười này có chút chói mắt
Trải qua tối hôm qua, Phó Bạch Chỉ nghĩ gút mắt giữa nàng và Hoa Dạ Ngữ rốt cuộc thanh toán xong.
Nàng đã sớm biết lấy bộ dáng của mình bây giờ, hai người bọn họ sẽ mỗi người đi một ngả là chuyện sớm hay muộn.
Không có ai sẽ hy vọng người yêu biến thành một khối gỗ không có chút tình cảm nào, không cảm giác được sự quan tâm và thương yêu của đối phương, một mặt nỗ lực, không có hồi báo, chuyện như vậy chỉ cần suy nghĩ một chút, liền sẽ cảm thấy buồn cười.
Phó Bạch Chỉ cảm giác mình không có lập trường gì để lưu lại, tiếp tục ở lại chỗ này, sớm muộn cũng sẽ để cho Hoa Dạ Ngữ cảm thấy chướng mắt, sớm rời đi, là kết quả tốt nhất đối với các nàng.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, hôm nay mình phải đi, nhưng Hoa Dạ Ngữ ngay cả một chút không muốn cũng không có, thậm chí cười còn xinh đẹp hơn, sáng lạn hơn thường ngày.
"Lần này Phó chưởng môn trở lại, cũng không biết khi nào ta ngươi mới có thể gặp lại, ngươi không có gì nói muốn nói với ta sao?" Hoa Dạ Ngữ thấy Phó Bạch Chỉ dửng dưng, ngực hơi hơi phát đau, nét mặt lại phải cười hài lòng.
Đêm qua nàng không có chợp mắt, không phải là không muốn ngủ, cũng không phải cơ thể không cảm thấy uể oải, mà là nàng vừa nhắm mắt, trong đầu, trong lòng, tất cả đều là hình bóng của Phó Bạch Chỉ.
Trước khi gặp được Phó Bạch Chỉ, Hoa Dạ Ngữ chưa từng nghĩ tới mình sẽ quan tâm đến một người như vậy, quan tâm đến mức thể xác và tinh thần đều dành cho nàng, khiến cho mình tổn thương chồng chất, nhưng vẫn cứ quan tâm.
Nàng hiểu Phó Bạch Chỉ là bị mình ép đi, mục tiêu của nàng đạt tới, nàng là người thắng, liền phải bày ra phong thái của người thắng.
Hôm nay nàng thức dậy thật sớm rửa mặt chải đầu, vẽ lên lớp trang điểm đậm đã lâu không có làm, nhìn bản thân che giấu mệt mỏi trong gương.
Gương mặt đó Hoa Dạ Ngữ rõ ràng là nhận thức, nhưng dáng vẻ cười lên lại làm cho nàng cảm thấy không gì sánh được xa lạ.
Nàng từng bước từng bước đi về phía cửa vào mật đạo, ở trong lòng tính toán canh giờ.
Một giờ, hai giờ, ba canh giờ trôi qua, hai chân đứng đến nhức mỏi, đầu gối đã quên gập lại là cảm giác gì, nhưng nàng hưởng thụ loại đau đớn này, thậm chí hy vọng thời gian có thể chậm thêm chút nữa, như vậy Phó Bạch Chỉ sẽ chậm một chút ly khai.
Thế nhưng, nghe được tiếng bước chân, nàng liền biết, Phó Bạch Chỉ vẫn phải đi.
Chăm chú nhìn khuôn mặt trước mắt mình, mặt mày hòa nhã, tựa như sáu năm trước, là bộ dáng mình thích nhất.
Vào thời điểm mình bất lực nàng sẽ ôm mình, lúc gặp phải nguy hiểm biết rõ bất lực nhưng vẫn muốn bảo vệ nàng.
Tại cái nơi cực lạnh đại tuyết bay tán loạn, nàng mang theo gần như mất đi ý thức mình, từng bước bò lên trên núi tuyết vô tình lạnh như băng.
Vô số đêm, ánh mắt nàng nhìn mình nóng rực nhiệt tình, nàng từng lần một ở bên tai mình gọi mình ngữ nhi, ôm mình vào trong thân thể của nàng, chẳng biết mệt mỏi đòi hỏi.
Những thứ này đều là hồi ức tốt đẹp nhất, đã từng ngọt như kẹo mứt, hôm nay lại đau nhức như dao đâm.
Nàng sẽ hoài niệm, là những gì chính mình từng có, giờ đây đã mất đi.
"Hoa Dạ Ngữ, chuyện giữa chúng ta, tối hôm qua đã nói xong rất rõ ràng.
Ngọc bội này là ngươi đưa cho ta, hôm nay vật phải về với chủ." Phó Bạch Chỉ nói, lấy ngọc bội trong tay ra, chậm rãi đưa cho Hoa Dạ Ngữ.
Người kia lại rề rà không nhận, mà là cúi đầu nhìn ngọc bội đờ ra.
Chợt, Hoa Dạ Ngữ ngẩng đầu, dáng vẻ chẳng đáng cười rộ lên, nhìn nàng lấy ngọc bội tùy ý nhét vào trên cỏ, Phó Bạch Chỉ có chút kinh ngạc, nàng chưa kịp nói gì, Hoa Dạ Ngữ đã mở miệng.
"Ngọc bội kia rõ ràng đã hỏng mất, ta cũng không nghĩ tới phó chưởng môn còn giữ lại.
Thực ra ngươi mang đi hay đưa ta cũng không có gì khác nhau.
Ngọc bội kia đã sớm nên ném đi, vào sáu năm trước đã không còn giá trị tồn tại."
"Tùy ngươi."
Phó Bạch Chỉ đáp rất nhanh, nghe được câu trả lời của nàng, hai tròng mắt Hoa Dạ Ngữ đung đưa, như là có thủy quang chợt lóe lên.
Phó Bạch Chỉ xoay người muốn rời đi, nàng biết rõ bây giờ cái gì mình cũng không cảm giác được, nhưng trong lòng vẫn như trước cảm thấy không thoải mái.
Nàng và Hoa Dạ Ngữ phải hoàn toàn xa nhau, mà những việc đối phương làm cũng không có gì đáng trách.
Một nỗi khó chịu quanh quẩn ở trong tim, khiến cho Phó Bạch Chỉ không muốn ở lâu thêm chốc lát
"Phó chưởng môn muốn đi gấp như vậy? Tóc ngươi đều bị gió thổi rối loạn." Hoa Dạ Ngữ gọi Phó Bạch Chỉ lại, chậm rãi đi tới trước mặt nàng, đưa tay giúp nàng chỉnh tóc.
Cảm thấy đầu ngón tay hơi lạnh của Hoa Dạ Ngữ xẹt qua gương mặt mình, mang đến một chút xúc cảm lạnh lẽo.
Phó Bạch Chỉ chợt nhớ tới, thân thể người này dường như luôn luôn có nhiệt độ như vậy, ngày hè khá tốt, vào đông chợt lạnh liền thích vùi vào lòng mình, lúc ngủ phải ôm lấy mình mới có thể ấm lên.
Hiện tại sắp vào mùa đông, nhưng có ai có thể ôm nàng?
Chỉ tiếc, cái ý nghĩ này vừa ra, Phó Bạch Chỉ liền tự giễu cợt mình.
Giờ đây Hoa Dạ Ngữ có nhiều nữ tử như vậy, nàng tùy tiện phất tay một cái, liền có vô số người hầu hạ nàng, mình lo lắng như vậy, thực sự là dư thừa.
"Không phiền ngươi làm việc này, thời gian không còn sớm, ta nên rời đi." Phó Bạch Chỉ lấy tay của Hoa Dạ Ngữ che ở trên đầu mình ra, không muốn tiếp tục nán lại.
Có lẽ là nhìn ra nàng gấp gáp, Hoa Dạ Ngữ chậm rãi thu tay về, kéo ra một nụ cười.
"Ta chỉ là