"Khụ...!Khụ khụ..." Gió lớn cuốn bay lớp tuyết dày đọng trên mặt đất, thổi vào trong cổ họng, làm cho Hoa Dạ Ngữ nhịn không được ho khan.
Nhìn con đường dường như không thấy điểm cuối ở phía trước, nàng để chân trần đi trong tuyết, lại cảm thấy cơ thể càng ngày càng vô lực.
Nàng chỉ biết mình đang tìm người, nhưng không biết người đó là ai.
Rõ ràng mệt mỏi sắp ngã xuống rồi, nhưng trong lòng lại có cái ý nghĩ đang nói với nàng, phải tiếp tục kiên trì.
Một ngày rồi lại một ngày, một ngày lại qua một ngày, nơi tuyết trắng trong trí nhớ lúc ban đầu đã nhìn không rõ lắm, trở nên hết sức mơ hồ.
Trong mảnh tuyết trắng xóa kia hiện ra một bóng người.
Nàng mặc một bộ áo trắng, tóc đen như mực xõa trên bờ vai, một đôi mắt đen xinh đẹp tràn ngập yêu thương nhìn mình, khiến cho Hoa Dạ Ngữ cảm thấy ấm áp.
Nhưng nàng biết rõ, người này không phải là người nàng tìm kiếm, bởi vì đối phương có dung mạo giống như nàng, chỉ là trong đôi mắt kia đơn thuần hơn mình rất nhiều, giống như chưa từng trải qua nỗi đau nào, là mình của trước đây.
Hoa Dạ Ngữ mỉm cười, đi về phía "mình" nọ, chưa được mấy bước liền cảm giác cơ thể lung lay sắp đổ, nàng cắn răng cố chống đỡ, đúng lúc này, cơ thể bị cái mình khác ôm lấy, sa vào trong cái ôm ấm áp.
"Ngươi lại cậy mạnh." Mình của trước đây nói như vậy, thanh âm của nàng rất mềm mại, mang theo chút khổ sở, Hoa Dạ Ngữ tựa vào trong ngực nàng, không rõ đối phương đang chỉ cái gì.
"Lại là ngươi, mỗi lần ta chật vật, đều là ngươi an ủi ta.
Hình như ta bị mất thứ gì, ta nỗ lực tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm được."
Hoa Dạ Ngữ nhìn mình của trước đây, mờ mịt nói, nàng cảm thấy ngực trống rỗng, như có người móc đi vật trân quý nhất của nàng, hiện tại nàng cần tìm vật đó lấp đầy trái tim trống rỗng ngay, bằng không, nàng sẽ chết mất.
"Vật quan trọng ngươi vứt đi chính ngươi suy nghĩ, coi như là ta, cũng không có biện pháp giúp ngươi nhớ lại.
A cửu, ngươi còn nhớ rõ lần trước gặp nhau ta đã nói gì với ngươi không, không nên cậy mạnh, yêu mình nhiều hơn, nếu ngươi không khổ sở tới cực điểm, sẽ không gặp ta ở chỗ này.
Ta là ngươi của trước đây, là hiện thân cho sự yếu đuối của ngươi, mỗi khi ngươi chán ghét mình, ta sẽ xuất hiện."
Một âm thanh khác của mình quanh quẩn ở bên tai, Hoa Dạ Ngữ mờ mịt nghe, đưa tay che ngực.
Nàng có thể dần dần cảm giác được, bởi vì lời nói này, tim của mình đang phát đau, đang tăng tốc nhảy lên.
Những ký ức trong đầu vô tri vô giác nỗ lực chắp vá, từ từ tạo thành một bóng người mơ hồ.
Nhưng mà, lấy sự quen thuộc của mình đối với nàng, cho dù chỉ là một cái bóng, cũng đủ để cho nàng nhớ lại.
Phó Bạch Chỉ đi, ở trước mặt mình từng bước một đi xa.
Nàng muốn ôm lấy nàng, muốn giữ lại nàng, nhưng cũng chỉ là niệm tưởng.
Bởi vì không có dũng khí, nàng mới lạc mất Phó Bạch Chỉ, như là một cô hồn dã quỷ tìm kiếm người nọ trong chốn mờ mịt này.
"Xin lỗi..." Chẳng biết nên nói cái gì, Hoa Dạ Ngữ đành phải nói khẽ với mình của trước đây.
Là nàng không làm được chuyện đã nói hôm đó, rõ ràng nói phải đối xử với mình tốt hơn một chút, lại đem mình biến thành bộ dáng như bây giờ.
Nhưng sau khi nàng nói xong ba chữ này, cơ thể lại bị ôm chặc hơn.
"Tại sao ngươi phải nói xin lỗi? Là bởi vì ngươi không có vì mình giữ lại Phó Bạch Chỉ, hay là tới giờ ngươi vẫn cậy mạnh?"
"Ta không biết." Vô lực đi phân trần cái gì, Hoa Dạ Ngữ buông lỏng cơ thể, để cho mình của trước đây hoàn toàn ôm lấy nàng.
Nàng mệt mỏi, thực sự rất mệt mỏi, duy chỉ có ở bên cạnh người này, nàng mới có thể nghỉ ngơi chốc lát.
"Không phải là ngươi không biết, mà là đến bây giờ ngươi đều cho rằng những thứ ngươi làm là chính xác.
A cửu, ta chính là một cái khác ngươi, ta hiểu ngươi đang suy nghĩ gì, cũng biết ngươi đã tính toán xong."
"Lúc này đây những điều ngươi làm ta cũng không phản đối, cho dù ngươi nói nghìn vạn lần sẽ đối với chính mình tốt hơn một chút, nhưng một khi gặp phải Phó Bạch Chỉ, cái gọi là hứa hẹn này sẽ lập tức hóa thành hư vô.
Hôm nay ta xuất hiện, bất quá là muốn nói cho ngươi biết.
Ở chỗ này của ta, ngươi có thể gỡ bỏ tất cả ngụy trang, nghỉ ngơi thật tốt."
"Cám ơn ngươi." Nghe xong lời nói này, Hoa Dạ Ngữ không thể nào không cảm động.
Không ai có thể biết rõ tình huống của nàng bây giờ hơn chính nàng, tất cả mọi thứ đều là dựa vào ý niệm mà cố gắng chống đỡ.
Nàng cũng sẽ hận, hận Diêm La bà biến nàng thành như vậy, hận mình bất lực, không thể cứu vớt tình cảm đã xói mòn của Phó Bạch Chỉ.
Chuyện tới nước này, nàng không biết nên làm thế nào mới tốt, cũng chỉ có thể tìm kiếm một người khác trợ giúp mình, thu được một nơi nghĩ ngơi ngắn ngủi.
"A cửu, vĩnh viễn không cần nói cảm tạ với ta, bởi vì ta chính là ngươi."
"Ta biết, cho nên ta mới nói cảm tạ với ngươi, giờ đây, người có thể nghe ta nói, cũng chỉ có một mình ngươi.
Ta rất nhớ a chỉ, nàng đi rồi, lòng của ta trở nên trống rỗng.
Ta rất mệt mỏi, thế nhưng ta không dám ngủ, bởi vì ta sợ một khi mình nhắm mắt lại, sẽ không tỉnh lại nữa." Hoa Dạ Ngữ khó có được buông xuống phòng bị, nói lên nỗi sợ hãi của nàng, sự lo lắng của nàng.
Không có ai không sợ chết, người chết, chính là mãi mãi ra đi, tất cả đều không còn tồn tại nữa.
Người từng thích, thứ từng thích sẽ cùng nhau mất đi, tử vong không đáng sợ, đáng sợ là lòng không muốn.
Hoa Dạ Ngữ biết mình có bao nhiêu luyến tiếc Phó Bạch Chỉ, càng như vậy, thì nàng càng muốn đuổi Phó Bạch Chỉ đi càng xa càng tốt.
Chỉ có như vậy, nỗi thống khổ trong lòng nàng mới giảm bớt.
"Cho dù ngươi khó chịu như vậy, ngươi vẫn sẽ khăng khăng cố chấp kiên trì."
"Không...!Không phải, ta thực sự sắp chịu không nổi.
Mỗi một lần cố ý đi tổn thương a chỉ, nhìn gương mặt của nàng không lộ ra vẻ gì, rất nhiều lần ta muốn chạy trốn, trốn đến một nơi không ai tìm thấy được.
Thế nhưng mỗi lần nổi lên tâm tư như thế, ta lại tự trách mình.
Chuyện còn chưa kết thúc, sao ta có thể hèn yếu chạy trốn chứ?"
"Ngươi cần gì như vậy, tiếp tục như vậy, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ mệt chết mình."
"Nếu ta không làm, thì không ai làm, ta còn rất may mắn,